Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 397: Ngũ uẩn chi huyết, Vô Thần hiện thân!

Chương 397: Ngũ uẩn chi huyết, Vô Thần hiện thân!

Một chưởng này của Bạch Thiên Chỉ hạ xuống mang theo một cả sức nổ, trong nháy mắt khiến không gian phía dưới nổ nát vụn.

“Ầm!”

Một tiếng nổ rung chuyển đất trời.

Bạch Thiên Chỉ và các trưởng lão đứng gần đó nhao nhao phun ra máu, bay ra xa, cơ thể lần lượt rơi xuống đất.

“Sao có thể?”

Sắc mặt Bạch Thiên Chỉ đầy vẻ bối rối đứng dậy, tràn ngập sự khó tin nhìn về phía trước.

Vô Thần đứng trước mặt hai mẹ con Bạch Phi, nét mặt vô cảm.

“Ngươi! Ngươi là ai?” Bạch Thiên chỉ run giọng nói.

Y không biết Vô Thần, chỉ từng nghe nói đến người này.

Trong Phù Tiên giới này đều biết chúa tể là Vô Thần, nhưng có thể có tư cách thật sự để gặp y lại không được mấy người, chứ nói gì đến một tộc Bạch Hồ ở tít Cực Bắc này.

Vô Thần thoáng nhìn Bạch Phi ở sau lưng.

Bạch Phi vẫn nằm im không nhúc nhích, ánh mắt đã rã rời không còn chút sức sống, nhưng nàng ta chưa chết hẳn, vẫn còn xót lại chút hơi tàn nơi lồng ngực phực phồng.

Bạch Vũ vẫn còn đang nằm rạp dưới mặt đất, vất vả ngẩng mặt nhìn về phía Vô Thần, trong ánh mắt tuyệt vọng còn che giấu chút nghi hoặc.

“Phân thân à? Còn tưởng là bản thể đến đấy.” Tu Thần ở gần đó thất vọng lắc đầu nói.

Trong khoảnh khắc Vô Thần xuất hiện, cơ thể Kinh Như Tuyết lập tức căng cứng, sau khi nghe Tu Thần nói thì sắc mặt khẽ đổi, đầy vẻ khó tin nhìn về phía Tu Thần.

“Thầy, thực lực bậc này mà chỉ là phân thân thôi sao?” Kinh Như Tuyết kinh ngạc hỏi.

Khoảng cách giữa bọn họ và Vô Thần chưa đến mười mét, Kinh Như Tuyết có thể cảm nhận được rõ ràng cỗ khí tức chấn động lòng người tỏa ra từ người Vô Thần, khiến nàng đã đến Thiên Tôn cảnh cũng không thể chịu nổi.

Thực lực như thế mà chỉ là phân thân thôi ư?

“Ừm, một phân thân rác rưởi thôi, không chút tác dụng gì cả.” Tu Thần gật đầu nói.

Kinh Như Tuyết: "…"

Lời này từ Tu Thần khiến nàng khóc không ra nước mắt.

Đây nào phải phân thân rác rưởi gì đâu chứ?

Nhưng nghĩ đến việc thầy của mình có thể tùy tiện tăng tu vi cho bọn họ, muốn cho ai lên đến Thiên Tôn thì liền thăng đến Thiên Tôn. Nghĩ đến việc dễ dàng có được cảnh giới cao hơn, bỗng nhiên nàng cảm thấy phân thân của Vô Thần trước mặt đây đúng thật là rác rưởi.

“Ngươi vẫn dùng Ngũ uẩn chi huyết của bản tọa.” Vô Thần nhìn Bạch Phi, giọng điệu lạnh nhạt.

Về Bạch Thiên Chỉ, Vô Thần căn bản không cần phải quan tâm đến.

Đều chỉ là con sâu cái kiến.

Bạch Phi vẫn nằm im không động đậy.

Nói xong Vô Thần lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này, năm thanh kiếm số mệnh còn thừa lại trên không trung bỗng nhiên run rẩy, sau đó hợp lại với nhau, biến thành đám mây bảy màu.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bạch Thiên Chỉ thấy Vô Thần không thèm quan tâm đến mình, gằn giọng hỏi.

Vô Thần thoáng nhìn đám mây bảy màu, nói: “Bản tọa vẫn cảm thấy phân chia số mệnh không thể nào tạo thành một gia tộc được. Bây giờ kết quả đúng như thế thật. Bản tọa cho ngươi thời gian mấy chục kỷ nguyên để phát triển nhưng ngươi vẫn chẳng thể bồi dưỡng nổi một Thiên Tôn.”

Những lời ấy là Vô Thần nói với đám mây bảy màu kia, cũng chính là thứ được gọi là Hồ Thần.

“Vô Thần đại nhân, mong ngài cho ta một cơ hội nữa.”

Từ trong không trung truyền đến giọng nói vô cùng hèn mọn xen lẫn sự sợ hãi, hoàn toàn tương phản với giọng điệu uy nghiêm không để bất kỳ ai chống đối vừa rồi.

“Vô Thần đại nhân?”

Đám người Bạch Thiên Chỉ vừa nghe thấy tiếng gọi từ Hồ Thần liền bị dọa đến độ hóa đá ngay tại chỗ, ánh mắt đều trở nên ngây ngốc, hoàn toàn không tin nổi nhìn sang Vô Thần.

Đối với bọn họ mà nói, Vô Thần hoàn toàn là sự tồn tại mà họ không thể chạm đến, nhưng bây giờ lại đứng sờ sờ ngay trước mặt bọn họ!

Hơn nữa vừa rồi bản thân còn dùng giọng điệu chất vấn lão!

Bản thân vừa mới hô to gọi nhỏ với Vô Thần?

Bạch Thiên Chỉ dùng hết mọi can đảm, cơ thể hơi lảo đảo ngồi bệt ra đất, cả người đều lộ vẻ vô cùng hoảng hốt, mặt cắt không còn chút máu, cơ thể cũng vì sợ hãi mà liên tục run rẩy.

Xong rồi!

Mọi thứ đều xong hết cả rồi.

Chỗ dựa duy nhất bây giờ của y chính là Hồ Thần, nhưng khi Hồ Thần đối mặt với Vô Thần còn khúm núm như thế, thậm chí van nài, còn y thì sao?

Kẻ nói những lời đắc tội Vô Thần, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng người khác cũng nhao nhao quỳ xuống, cúi đầu, hoàn toàn không dám hó hé một câu, sợ hãi đến độ run lẩy bẩy.

Vô Thần căn bản không thèm quan tâm đến đám người Bạch Thiên Chỉ, ánh mắt vẫn chỉ nhìn lên đám mây bảy màu trên không trung.

“Ngươi còn muốn cơ hội gì nữa? Ván cược năm ấy giữa bản tọa và ngươi đã có kết quả rồi, huyết mạch tộc Bạch Hồ của ngươi chung quy vẫn hạ đẳng, không thể với cao được. Còn nàng ta.” Vô Thần nói, chỉ tay về phía Bạch Phi đang nằm trên đất.

“Một nữ tử mang thai huyết mạch nửa hồ ly nửa con người, chỉ cần nuốt được Ngũ uẩn chi huyết là có thể đạt đến Thiên Tôn. Còn đứa nhỏ thì cũng chỉ cần nuốt Ngũ uẩn chi huyết là lập tức bước vào Thiên Tôn cảnh, huyết mạch của nó mới là huyết mạch cường đại nhất.”

Vô Thần nói đến đây, ánh mắt lại trở nên hứng khởi hơn hẳn.

Bạch Thiên Chỉ vừa nghe xong, cả người đều đờ ra.

Bạch Vũ không phải là con của kẻ nhân loại bị tam nhi tử của mình đánh chết sao? Tại sao lại do Vô Thần bồi dưỡng? Tại sao Bạch Phi lại luôn giả điên giả ngốc thế? Tại sao đến tận bây giờ Vô Thần vẫn chưa từng tới thăm Bạch Vũ một lần, thậm chí lộ ra chút ý tứ ám chỉ để bọn họ đối xử với Bạch Vũ tốt hơn một chút?

Vô số nghi vấn ào ào xuất hiện trong đầu Bạch Thiên Chỉ, nhưng y không dám hỏi thêm một câu nào.

“Thầy, Bạch Vũ là do huyết mạch Vô Thần tạo ra sao?” Kinh Như Tuyết tò mò hỏi.

Tu Thần khẽ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, phụ thân của Bạch Vũ thật ra chính là hóa thân của Vô Thần, một hóa thân có tu vi vô cùng thấp kém. Nếu tu vi quá cao, sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch của phụ mẫu không tỉ lệ thuận, thì không dung hợp được, cũng không thể thai nghén ra sinh mệnh.”

“Thế thì phụ thân của Bạch Vũ là Vô Thần?” Kinh Như Tuyết sững người.

Tình thế xoay chuyển thật sự khiến nàng không kịp đề phòng.

Từ ban đầu nàng đã cảm giác Vô Thần và Bạch Phi có một mối liên hệ gì đó, còn tưởng là Vô Thần ban tu vi cho nàng ta.

Vô Thần hiện giờ lại bỗng nhiên sắm vai phụ thân?

Chuyện đùa gì thế này? Tại sao Vô Thần lại phải thử nghiệm thế này?

“Hóa thân không phải là bản thể, sức mạnh từ huyết mạch trên người hóa thân chỉ bằng một phần triệu bản thể. Nói cách khác, Vô Thần cũng không hẳn là phụ thân của Bạch Vũ, nhưng về mặt sinh học thì cũng có thể xem là đúng.” Tu Thần nói.

Kinh Như Tuyết gật cái đầu đã cứng ngắc, nói: “Vậy tên Vô Thần này rốt cuộc muốn làm gì? Ngũ uẩn chi huyết là cái gì? Chỉ cần nuốt nó là lập tức có thể trở thành Thiên Tôn ư? Hình như không khác mấy so với cách của thầy nhỉ? Không đúng, hoàn toàn không thể nào so được với thầy.”

Đương nhiên không thể nào bằng cách của Tu Thần.

Vô Thần phải dùng huyết mạch của hóa thân kết hợp cùng nữ tử để tạo ra một sinh mệnh mới. Y sẽ bồi dưỡng huyết mạch mới này, sau đó cho nó nuốt Ngũ uẩn chi huyết thì mới có thể bước vào Thiên Tôn cảnh.

Còn Tu Thần thì không giống vậy, chỉ vài phút hắn đã có thể quyết định bất kỳ sinh vật nào bước vào ngưỡng cửa Thiên Tôn cảnh.

“Cũng sáng tạo lắm đấy, tạp giao lại ra được tinh phẩm.”Tu Thần cười ha hả.

Tu Thần thật sự phải bội phục đầu óc của Vô Thần, y chắc chắn là một kẻ có dã tâm, luôn muốn tạo ra đột phá để thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn, thậm chí trở thành chủ nhân chân chính của Phù Tiên giới.

Cho nên y mới thử nghiệm vô số lần bên trong Phù Tiên giới này, sự tồn tại của Bạch Vũ chính là một trong hàng loạt thử nghiệm của y.

“Ngươi cược thua rồi, mau lấy tổ nguyên của Bạch Hồ ra.” Vô Thần vươn tay, thản nhiên nói với đám mây bảy màu trên bầu trời.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch