Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 398: Vô Thần ngươi chỉ có thể bị ta bắt nạt!

Chương 398: Vô Thần ngươi chỉ có thể bị ta bắt nạt!

Đối mặt với yêu cầu muốn lấy đồ của Vô Thần, Hồ Thần im lặng.

Vô Thần híp mắt nhìn, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách bội ước với bản tôn sao?"

"Ta không có tư cách." Hồ Thần hạ thấp giọng.

"Vô Thần đại nhân, có thể... giữ lại một huyết mạch truyền thừa của bộ tộc Bạch Hồ ta được không?" Hồ Thần hỏi.

Lúc này, Vô Thần mới liếc mắt nhìn đám người Bạch Thiên Chỉ, sau đó đáp: "Không cần thiết, khôn sống mống chết. Bộ tộc Bạch Hồ ngươi vốn nên đi thẳng về hướng diệt vong từ mười mấy kỷ nguyên trước rồi, chẳng qua vì ngươi đã cược với bản tọa, cho nên mới để bọn chúng truyền thừa đến tận lúc này. Đây đã là sự ban ơn lớn nhất cho bộ tộc Bạch Hồ các ngươi rồi."

Lúc này, đám người Bạch Thiên Chỉ nghe được lời nói của Vô Thần, trên mặt không còn mấy biểu cảm nữa.

Từ lúc y biết Bạch Phi là do Vô Thần tạo ra, thì đã bắt đầu biết bọn họ không còn đường sống nào nữa.

Đối với Vô Thần, trong Phù Tiên giới không kẻ nào có thể nảy sinh suy nghĩ phản kháng trong đầu.

Y muốn ai chết, thì kết quả tốt nhất chính là đừng phản kháng, mà ngoan ngoãn đợi chết đi, bằng không, hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

"Lẽ nào, ngươi muốn bản tọa đích thân lấy sao?" Vô Thần lạnh giọng hỏi, sát khí từ lời nói tuôn ra dày đặc.

Đám mây bảy màu trên bầu trời lại rơi vào im lặng một lần nữa, giống như đang lựa chọn, mà Vô Thần lại không cho đối phương nhiều thời gian do dự như vậy.

"Được, vậy là không muốn, bản tọa tự mình lấy là được." Vô Thần cười lạnh một tiếng, chậm rãi giơ tay phải của mình lên.

"Vô Thần đại nhân! Ta có thể dâng toàn bộ tổ nguyên Bạch Hồ lên một cách tự nguyện, không giữ lại một chút nào hết, chỉ cầu có thể giữ lại một người sống của bộ tộc Bạch Hồ ta! Chỉ một thôi! Chỉ cần một! Có thể không?"

Hồ thần nhìn thấy Vô Thần bắt đầu ra tay, bèn lập tức nói với giọng cầu xin tha thiết.

Đám người Bạch Thiên Chỉ nghe thấy Hồ thần ăn nói khép nép như vậy, sau cùng chỉ vì muốn cầu xin y cho một người trong bộ tộc Bạch Hồ được sống, lúc này, trong lòng vô cùng đau thương và khó chịu.

Bạch Thiên Chỉ vẫn luôn cho rằng Hồ thần chỉ là vật dẫn hấp thu số mệnh của bộ tộc Bạch Hồ, từ xưa đến nay, chiếu lệnh truyền thừa cũng được giải thích như thế. Nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, thật sự có Hồ Thần tồn tại, chủng tộc của bọn họ vẫn luôn được che chở sự dưới truyền thừa của Hồ Thần.

Chẳng qua, Hồ Thần so với Vô Thần, bất luận là địa vị hay là thực lực, vẫn là một trên trời, một dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh dược.

"Ngươi không có tư cách ra điều kiện với bản tọa." Vô Thần khẽ cười một tiếng, tay phải đột nhiên nắm trong không trung.

"Ầm!"

Đám mây bảy màu trên bầu trời lại chia thành năm thanh kiếm số phận, hai thanh trong số đó bổ mạnh xuống dưới, nhưng lại bị Vô Thần đập một cái vỡ nát.

"Vô Thần! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Diệt bộ tộc Bạch Hồ ta, vậy thà rằng ta hủy diệt tổ nguyên Bạch Hồ đó còn hơn! Ngươi cũng đừng hòng có được!" Hồ Thần gầm lên giận dữ.

Chuyện đã tới nước này, Hồ thần cũng đã là cùi không sợ lở.

"Thưa thầy, giết những người khác, không phải còn có cả Hồ Thần sao? Lẽ nào Hồ Thần đó muốn giết cả tổ nguyên Bạch Hồ gì đó nữa sao?" Kinh Như Tuyết hỏi một cách khó hiểu.

Tu Thần cười đáp: "Hồ Thần đã không thể xem là thể sinh mệnh nữa rồi, nó từng là một Thần Vương của bộ tộc Bạch Hồ, chuyện này từ rất lâu về trước, khi đó vẫn chưa có chuyện của ba đại gia tộc. Sau này nó chết đi, nguyên thần của Thần Vương không tiêu tán, mà đánh cược với Vô Thần, trở thành Hồ Thần che chở cho bộ tộc Bạch Hồ. Tổ nguyên Bạch Hồ là số mệnh của bộ tộc Bạch Hồ, ẩn chứa sinh linh chi lực đã từng được Hồ Thần thu thập được qua các thời kì, số lượng cực kỳ khổng lồ. Vô Thần đương nhiên muốn nó rồi."

Kinh Như Tuyết hơi sửng sốt, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ hơn: "Nhưng không phải nó là thể số mệnh sao? Hấp thu số mệnh của các những thành viên thế hệ mới trong bộ tộc Bạch Hồ, sau đó đưa trở lại cho cơ thể người đại diện mạnh nhất trong thế hệ mới, không phải là một loại số mệnh sao?"

Tu Thần lắc đầu rồi đáp: "Đương nhiên không phải là số mệnh rồi, chúc phúc của Hồ Thần chính là thứ ngươi vừa nói, hấp thu số mệnh của thế hệ mới trong bộ tộc Bạch Hồ, sau đó đưa trở lại. Mà tổ nguyên Bạch Hồ thì không, nó là vật dẫn số mệnh của toàn bộ tộc Bạch Hồ. Không, số mệnh của bộ tộc Bạch Hồ đó đã hoàn toàn biến mất rồi, chủng tộc này cũng hoàn toàn không có tương lai, có khả năng cao là bộ tộc Bạch Hồ sẽ biến mất trong Chư Thiên Vạn Giới."

"Hiện tại Hồ Thần đã không còn sự lựa chọn, có thể giữ lại một thì là một, tuy không còn tổ nguyên Bạch Hồ nữa, nhưng ít nhất vẫn còn một cơ hội kéo dài truyền thừa. Nhưng nếu bị Vô Thần trực tiếp diệt tộc, thì chẳng còn hy vọng gì nữa, hiển nhiên là cùi không sợ lở rồi.”

Nghe được lời giải thích của Vô Thần, Kinh Như Tuyết bỗng nhiên hiểu ra, sau đó hỏi Tu Thần với ánh mắt sáng rực: “Vô Thần muốn lấy tổ nguyên Bạch Hồ là vì sinh linh chi lực, vậy không phải thầy cũng có thể sao?"

Tu Thần cười ha ha, đáp: "Bằng không, ngươi cho rằng vi sư đưa ngươi tới xem kịch thật sao?"

"Đồ nhi khinh suất." Kinh Như Tuyết gãi mũi ngượng ngùng, cười đáp.

Mục tiêu của Tu Thần cũng là tổ nguyên Bạch Hồ.

Đương nhiên rồi, khi Hồ Thần xuất hiện thì tổ nguyên Bạch Hồ đã là vật trong bàn tay Tu Thần, thế nhưng hắn muốn chơi Vô Thần cơ!

Hiện tại hắn không giết được Vô Thần, nhưng có thể khiến y ghét bỏ thì nhất định phải làm!

Càng làm Vô Thần nổi giận thì càng tốt. Tên này vừa tức giận, sẽ làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn, Tu Thần đang đợi Vô Thần mắc sai lầm.

...

Vô Thần nhìn lên vị trí trên vòm trời, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh: "Một nguyên thần Thần Vương sứt mẻ mà thôi, lấy đâu ra tự tin cùi không sợ lở với bản tọa? Bản tọa vẫn chưa thật sự động vào ngươi, chỉ là vì muốn nhìn thí nghiệm thành công mà thôi. Hiện giờ kết quả thí nghiệm đã có, ngươi cũng không cần tồn tại nữa."

Nếu lúc trước Vô Thần cướp lấy tổ nguyên Bạch Hồ, tuy cũng phải tốn ít công sức, nhưng chắc chắn có thể thành công.

Sở dĩ kéo dài vụ đánh cược với nó lâu như vậy, chính là vì thí nghiệm của y.

Có điều rất nhiều lần kết hợp với nữ tử của bộ tộc Bạch Hồ trước đó đều thất bại, duy chỉ có trên người Bạch Phi, y mới có thể kiểm soát được cường độ huyết mạch một cách phù hợp, sau đó kết hợp thành công và sinh ra Bạch Vũ.

Chỉ cần thành công một lần, thì từ nay về sau Vô Thần có thể phục chế cường độ huyết mạch này, sau đó tiến hành kết hợp liên tục với những chủng tộc khác, sáng tạo ra đại quân Thiên Tôn thuộc về bản thân y.

Hộ pháp Thiên Tôn trong bí cảnh cần nhiều thời gian bồi dưỡng, hơn nữa còn chịu sự khống chế của sư tôn. Tuy hiện tại đã giao vào tay y, nhưng đồ của người khác trước sau gì vẫn là của người khác, của mình mới là an toàn và đáng tin nhất.

Mà hiện giờ, Vô Thần đã thí nghiệm thành công rồi, Ngũ uẩn chi huyết mà chính mình tế luyện qua vô số năm tháng để có được, cũng đủ để y tạo ra đại quân mười triệu Thiên Tôn!

Mười triệu Thiên Tôn là khái niệm gì?

Có thể khiến y trở thành chủ nhân chân chính của Phù Tiên giới!

"Vô Thần! Ngươi đừng hòng có được nó!" Hồ Thần nổi giận gầm lên một tiếng.

Ba thanh kiếm số mệnh còn sót lại đột nhiên bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, sau đó đâm mạnh vào nhau, toàn bộ không trung cũng bắt đầu trở thành màu sắc nhợt nhạt, không gian vặn vẹo và run rẩy dữ dội.

Vô Thần nheo mắt nhìn, một thần niệm bộc phát ra.

Trong phút chốc, phạm vi không gian một triệu dặm bất chợt yên tinh lại, bất động trong nháy mắt.

"Vô Thần! Ngươi sẽ không được chết tử tế! A a!"Giọng nói tức giận và tuyệt vọng của Hồ Thần truyền khắp trời đất.

Tất cả sinh vật trong không gian một triệu dặm lúc này đều bị giam cầm không thể nhúc nhích, nhưng lại suy nghĩ được và có thể nói chuyện.

"Muốn tự diệt? Cho rằng bản tọa là người mà ai cũng có thể bắt nạt được sao?" Vô Thần cười nhạo một tiếng, cơ thể chậm rãi bước về phía bầu trời một cách thảnh thơi.

"Cái đó không đúng rồi, Vô Thần ngươi, chỉ có thể bị ta bắt nạt."

Giọng nói của Tu Thần đột nhiên xuất hiện bên tai Vô Thần.

Trong nháy mắt này, Vô Thần đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía sau, mặt mũi trắng bệch.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch