Chương 400. Lại chém Vô Thần! Nuốt Tổ nguyên Bạch Hồ!
Chỉ đơn thuần là muốn xử lý ngươi mà thôi!
Tu Thần nói chuyện luôn đơn giản mà trực tiếp như vậy, không hề che dấu sự kiêu ngạo và bá đạo của mình.
Vô Thần nghe Tu Thần nói vậy, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn vặn vẹo dữ tợn, toàn thân tản ra một luồng sát ý ngập trời.
Đám người Bạch Thiên Chỉ ngây ngốc ngồi sụp xuống đất nhìn mọi chuyện xảy ra.
Sát ý của Vô Thần làm cho bọn họ cảm giác bản thân đang rơi vào luyện ngục khôn cùng, đau đớn không chịu nổi. Sát ý không ngừng ăn mòn linh hồn bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể nào đánh trả.
Chỉ là một luồng sát ý của Vô Thần mà bọn họ đã không thể chống lại, thì càng không cần nói tới những thứ khác, hơn nữa, đây mới chỉ là hóa thân của Vô Thần mà thôi.
Chênh lệch giữa thực lực của cường giả thượng tầng với người ở tầng chót là cực kỳ lớn, hoàn toàn không có khả năng vượt qua. Đây cũng là lý do cơ bản vì sao Vô Thần không quan tâm tới các thế lực khác ở Phù Tiên giới, bởi vì việc đó là không cần thiết, bọn họ không thể tạo ra nổi sóng gió gì.
"Ngươi thực sự cho rằng, ngươi có thể đối phó được ta?" Ánh mắt Vô Thần lạnh như băng, tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm Tu Thần, y cắn răng hỏi.
Nếu là lúc trước, chắc chắn y sẽ không ăn nói khép nép, lại nhiều lần đề nghị hợp tác với Tu Thần như vậy.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Tu Thần đã tới Phù Tiên giới, chuyện y là chúa tể Phù Tiên giới thì tất cả mọi người đều biết, nhưng Phù Tiên giới lại không phải của y. Đây là khái niệm hoàn toàn khác so với Tán giới hay Tử giới lúc trước.
Nguyên giới không thể nào hoàn toàn thuộc về một người, từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện một cường giả nào có thể khống chế hoàn toàn một Nguyên giới trong tay.
Cho nên, việc Tu Thần xâm nhập vào Phù Tiên giới đã khiến cho việc Vô Thần muốn tiêu diệt hắn trở nên vô cùng khó khăn, cho dù hai người gặp được nhau rồi đại chiến, thì người cuối cùng tổn thất vẫn là Vô Thần.
Dù sao hiện giờ, ở bên ngoài y vẫn là chúa tể Phủ Tiên giới, hai cường giả cấp bậc như bọn họ khai chiến, cho dù đây là Nguyên giới thì cũng gây ra mức độ hủy diệt vô cùng lớn, tổn thất không thể khôi phục nổi.
Tuy chủ nhân chân chính của Phù Tiên giới là sư tôn của y, nhưng nếu Tu Thần đối đầu với Vô Thần, thể hiện ra năng lực áp chế y, thì rất có thể Vô Thần sẽ bị đá ra khỏi ván cờ này.
Đến cảnh giới như bọn họ thì không có quan hệ thầy trò vĩnh viễn, cũng không có tình cảm bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích. Vì thứ mà bọn họ dành cả đời khổ sở theo đuổi, nhất định phải vứt bỏ loại tình cảm đó. Thầy trò, cha con, bạn bè gì đó đều không bền chắc, phải nhường chỗ cho mục tiêu của bọn họ.
"Ngươi thực sự rất dong dài." Tu Thần khẽ cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên giơ tay lên, nắm chặt trên không.
"Ặc..."
Toàn bộ thân thể Vô Thần ngay lập tức bị một bàn tay vô hình túm lấy, nháy mắt bị bóp chặt lại, sắc mặt từ căng đỏ chuyển sang tím ngắt.
"Đã dần ngươi bao nhiêu trận rồi, mà sao ngươi vẫn không nhớ gì cả? Ta và ngươi là quan hệ không chết không ngừng! Muốn báo thù sao, gọi bản thể của ngươi tới, còn phân thân ta gặp một giết một. Mỗi một phân thân đều có dấu ấn thần nguyên của ngươi, bị ta hủy diệt thì bản thể cũng sẽ chịu phản phệ. Nếu không muốn bị ta diệt sạch phân thân tới mức hao tổn tu vi và thần nguyên của bản thể, thì nhanh chóng chạy tới đây." Tu Thần nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Vô Thần, nói.
"Tu Thần! Nếu ngươi giết phân thân này của ta! Ta quyết định không chết không ngừng với ngươi! Đi khắp Chư Thiên Vạn Giới, ta cũng phải giết ngươi!" Vô Thần giãy dụa rống giận.
Tu Thần xoa xoa mũi, mỉm cười: "Được, ta rất thích những lời ác độc này của ngươi."
"Bùm!"
Nói xong, Tu Thần nhẹ nhàng búng ngón trỏ của mình, toàn thân Vô Thần lập tức nổ tung, hóa thành một màn sương máu, một tia dấu ấn thần nguyên muốn chạy trốn thì lại bị Tu Thần túm vào trong tay, trực tiếp bóp nát.
"Tiếp theo, nên nói tới chuyện của ngươi."
Sau khi tiêu diệt hóa thân này của Vô Thần, Tu Thần nhìn về phía bầu trời.
Tổ nguyên Bạch Hồ là thứ Tu Thần chắc chắn muốn lấy. trong thứ này ẩn chứa sinh linh chi lực vô cùng khổng lồ. Nhưng Tu Thần là người tốt, không thích cướp đoạt, cho nên vẫn muốn "trưng cầu" ý kiến đương sự một chút.
Hồ Thần không có hình thái thực tế, chỉ là một chút ý chí ẩn bên trong đám mây bảy màu kia mà thôi. Chuyện mới vừa rồi, nó cũng nhìn thấy toàn bộ, giống như đám người Bạch Thiên Chỉ, đến bây giờ cũng vẫn chưa hoàn hồn lại.
Một phân thân Vô Thần muốn lấy Tổ nguyên Bạch Hồ mà nó đã không có cách nào phản kháng, chỉ có thể cố gắng hủy diệt bản thân, mà còn chưa chắc đã thành công.
Thế mà nay lại xuất hiện một người điên khủng bố tới mức làm nổ tung Vô Thần, trong lòng nó biết bản thân không có bất kỳ lựa chọn nào.
Việc duy nhất nó có thể làm bây giờ, chính là giữ lại huyết mạch cho bộ tộc Bạch Hồ.
"Ta nguyện ý giao Tổ nguyên Bạch Hồ cho ngươi, nhưng có thể lưu lại một tia huyết mạch cho bộ tộc Bạch Hồ chúng ta hay không?" Hồ Thần nhẹ giọng hỏi.
Đây không phải là bàn điều kiện, mà là cầu xin Tu Thần, bởi vì bản thân Hồ Thần khi đối mặt với Tu Thần, thì ngay cả năng lực tự hủy Tổ nguyên Bạch Hồ cũng không có.
"Cho nên ngươi cảm thấy ta dễ nói chuyện hơn Vô Thần phải không?" Tu Thần cười khẽ, hỏi lại.
Đối với Vô Thần, ngoại trừ bản thân và sư tôn của y thì những người khác đều là kiến hôi, căn bản không đáng quan tâm, thậm chí còn không có tư cách để cho y nhìn tới.
Còn với Tu Thần mà nói, ngoại trừ người của miếu Thiên Thần, những người khác đều là sâu kiến, cho dù là Vô Thần hay là chúa tể chân chính nắm giữ Nguyên giới trong tay cũng chỉ là rác rưởi. Dù sao chỉ cần nằm trong phạm vi linh vực của Tu Thần, thì hắn sẽ không xem bọn họ là người.
Đối mặt với câu hỏi này của Tu Thần, Hồ Thần chìm vào suy tư.
Nó thực sự là không có cách nào trả lời, cũng không biết nên trả lời Tu Thần như thế nào.
Một người có thể làm cho Vô Thần tức tới bốc khói mà không làm gì được, thì một ý chí Bạch Hồ như nó có thể có tư cách gì?
"Ngươi tự mình giao ra, hay là muốn ta động thủ?" Tu Thần mỉm cười hỏi.
"Ta giao." Hồ Thần trầm mặc một lát, thở dài một tiếng, giọng điệu vô cùng bi thương đau đớn, lại không thể làm gì khác được.
Chuyện cho tới bây giờ nó chỉ có thể cược! Cược Tu Thần và Vô Thần không phải cùng một loại người.
Cược thắng, vậy thì bộ tộc Bạch Hồ cũng không tới mức diệt tộc. Còn thua thì dù sao cũng chỉ là diệt tộc, nó đã không còn năng lực xoay chuyển.
Chỉ thấy đám mây bảy màu trên bầu trời kia bắt đầu xoay tròn rất nhanh, thoáng cái đã hội tụ lại trên đình đầu Tu Thần, hóa thành một viên linh châu bảy màu.
Bên trong linh châu bảy màu này ẩn chứa sinh linh chi lực khổng lồ, đây chính là thành quả hấp thu hơn mười kỷ nguyên của bộ tộc Bạch Hồ, cũng là số mệnh của toàn bộ tộc Bạch Hồ.
Tay phải Tu Thần túm vào trong không khí, linh châu bảy màu kia lập tức xuất hiện trong tay hắn.
"Cũng không tệ lắm, bù lại một tia thần niệm của Vô Thần rồi." Tu Thần cười ha ha, sau đó trực tiếp nuốt Tổ nguyên Bạch Hồ vào miệng.
Đám người Bạch Thiên Chỉ thất hồn lạc phách ngồi bệt xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng, sợ hãi nhìn Tu Thần.
Hiện giờ không còn chúc phúc của Hồ Thần nữa, mà ý chí hóa thành Tổ nguyên Bạch Hồ cũng đã bị Tu Thần nuốt mất. Lúc này sinh tử của bọn họ đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của Tu Thần.
Tu Thần nhìn về phía Bạch Thiên Chỉ, sau đó lại nhìn về phía Bạch Vũ cách đó không xa đã sắp ngất đi, khóe miệng khẽ cong lên.
Tu Thần vẫn vô cùng có hứng thú với vật thí nghiệm một lần duy nhất mà thành công này của Vô Thần.