Chương 401: Đẳng cấp cao hơn, tất cả đều phải chết!
Vô Thần đúng thật là có chút bản lĩnh, có thể tôi luyện ra Ngũ uẩn chi huyết.
Ngũ uẩn chi huyết là do huyết mạch của bản thân Vô Thần thông qua bí thuật Ngũ uẩn vô cùng hùng mạnh mà tế luyện nên, ẩn chứa sức mạnh vô cùng khổng lồ. Chỉ cần huyết mạch phù hợp, sau khi nuốt Ngũ uẩn chi huyết sẽ dẫn tới cộng hưởng, từ đó nhanh chóng tăng tu vi lên.
Nếu không có năng lực Khống Chế Thời Gian thì không thể nghi ngờ Ngũ uẩn chi huyết chính là sự lựa chọn tốt nhất, có thể nhanh chóng chế tạo cường giả cấp bậc Thiên Tôn.
Chẳng qua cần bao nhiêu sức mạnh huyết mạch của vật dẫn mới có thể phối hợp với Ngũ uẩn chi huyết sinh ra cộng hưởng, sau đó đạt được mục đích tăng tu vi, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Bởi vì Bạch Phi mang thai Bạch Vũ, toàn bộ huyết mạch trên người nàng đã được đồng hóa cải tạo. Song tu vi mà nàng đạt được khi dùng Ngũ uẩn chi huyết cực kỳ không ổn định, đây cũng là lý do vì sao Kinh Như Tuyết luôn cảm thấy khí tức của Bạch Phi dao động không yên.
Còn Bạch Vũ thì lại khác, nó hoàn toàn phù hợp, chỉ cần nuốt Ngũ uẩn chi huyết, sẽ lập tức trở thành một Thiên Tôn thật sự! Có điều dù đã nhanh chóng tăng thực lực lên cấp bậc Thiên Tôn, nhưng kinh nghiệm và tâm cảnh lại chưa tới được cấp bậc này. So với những người từng bước từng bước một đặt chân vào cấp bậc Thiên Tôn, quả thật là nó kém cỏi hơn rất nhiều.
Tu vi cùng một cảnh giới, thực lực vẫn sẽ có sự khác biệt.
Ví dụ như Kinh Như Tuyết có tu vi Thiên Tôn, không cần Tu Thần ban cho pháp bảo Tiên Thiên thì nàng vẫn có thể đối phó được với những kẻ mạnh cùng cảnh giới. Nhưng Bạch Vũ lại không làm được như vậy, nó yếu hơn những vị Thiên Tôn bình thường một chút.
Nhìn qua thì có vẻ như điều này là một điều tai hại, nhưng đối với Vô Thần mà nói, thậm chí đối với các vị đại năng khác ở Nguyên giới, bọn họ vẫn có thể chấp nhận được.
Tạo ra một số lượng lớn Thiên Tôn, chất lượng không tốt thì vẫn có thể dùng số lượng để bù vào.
Thử nghĩ một chút, nếu như đại chiến ở Nguyên giới bùng nổ, Vô Thần trực tiếp tạo ra một triệu Thiên Tôn, như vậy cho dù đối phương có một ngàn thì cũng không thể nào chống lại được.
Đây chính là sự khủng bố của bí thuật Ngũ uẩn. Mỗi một vị đại năng ở Nguyên giới đều muốn tế luyện thành công, nhưng lại đều thất bại, hoặc có lẽ vẫn đang trong thời gian thí nghiệm, chưa đạt được thành công.
Tất nhiên, đối với Tu Thần mà nói, mấy thứ này đều là cặn bã trong những thứ cặn bã, hắn hoàn toàn khinh thường.
Đã đạt tới cấp bậc Khống Chế Thời Gian, còn cần bí thuật Ngũ uẩn làm gì nữa chứ?
Không cần thiết.
Đừng nói Thiên Tôn, ngay cả Thần Vương hắn cũng có thể tạo ra vô số trong nháy mắt, trực tiếp nghiền nát bọn họ.
Tu Thần chính là sự tồn tại bất thường ở Chư Thiên Vạn Giới này. Chỉ cần nằm trong phạm vi lĩnh vực của hắn thì hắn có thể bất chấp tất cả mọi thứ.
"Đại nhân tha mạng!" Bạch Thiên Chỉ run rẩy kêu lên, hiện giờ hy vọng sống duy nhất của bọn họ chính là Tu Thần.
Tu Thần cười ha ha một tiếng, hắn hoàn toàn không có hứng thú với gia tộc Bạch Hồ mà đi tới bên cạnh Bạch Vũ.
"Các ngươi sống hay chết cũng không liên quan gì tới bản tọa." Tu Thần nói xong, bèn vươn tay phải, điểm sáng màu xanh lục trong lòng bàn tay lập tức tuôn ra, bao phủ thân thể của Bạch Vũ.
Nháy mắt, vết thương trên người Bạch Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu. Nó đột nhiên mở hai mắt, đứng bật dậy.
"Mẫu thân! Mẫu thân!"
Bạch Vũ chạy tới bên cạnh Bạch Phi, đỡ nàng dậy, giọng nói vô cùng nghẹn ngào.
"Muốn cứu mẫu thân ngươi không?" Tu Thần hỏi.
Bạch Vũ nhìn về phía Tu Thần, tất cả mọi chuyện vừa rồi xảy ra nó đã nhìn thấy hết. Thậm chí nó cũng biết mình là vật thí nghiệm của Vô Thần, mà mẫu thân nó cũng chỉ là một vật hy sinh mà thôi.
"Muốn! Đại nhân, cầu xin ngài mau cứu mẫu thân ta, ta bằng lòng trả bất cứ giá nào!" Hốc mắt của Bạch Vũ ửng đỏ, ra sức van nài.
"Trả giá? Không cần, bản tọa là người tốt." Tu Thần cười ha ha, một lần nữa xòe bàn tay ra.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Phi cũng mở mắt, thân thể gầy nhom tiều tụy đã khôi phục lại như cũ, trở thành dáng vẻ đệ nhất mỹ nữ của gia tộc Bạch Hồ năm nào.
Đúng thật là một đại mỹ nhân, chẳng qua ánh mắt và khí chất đã thay đổi, trở nên vô cùng u ám, tàn nhẫn.
"Đa tạ đại nhân cứu giúp!"
Bạch Phi và Bạch Vũ đồng thời quỳ xuống trước mặt Tu Thần, dập đầu ba cái thật mạnh.
Tu Thần xua tay một cái, nói: "Không cần cảm ơn, bản tọa đã đồng ý với tên nhóc này những gì thì tất nhiên sẽ thực hiện. Những người còn sống của gia tộc Bạch Hồ cũng chỉ còn lại mấy kẻ ở phía sau kia, các ngươi muốn giết hay làm gì thì tự mình quyết định, bản tọa sẽ không xen vào."
Bạch Vũ và Bạch Phi chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người Bạch Thiên Chỉ, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ và dữ tợn.
Thù hận này không thể hóa giải một cách dễ dàng được.
Song, người mà mẹ con bọn họ hận nhất hiện giờ chính là Vô Thần!
Đặc biệt là Bạch Phi, tuy rằng vừa rồi không thể nhúc nhích, hơi thở mong manh, nhưng tất cả mọi chuyện nàng đều nghe thấy hết.
Bản thân đã từng yêu người nam tử kia sâu đậm như vậy, vì y mà vứt bỏ gia tộc Bạch Hồ, không nghĩ tới cũng chỉ là một hóa thân! Một vật thí nghiệm mà thôi!
Từ yêu thành hận là sâu sắc nhất, cũng nồng đậm nhất.
Vô Thần tổn thương nàng, nàng có thể tha thứ. Nhưng y lại lợi dụng nàng, biến con trai nàng thành vật thí nghiệm, đây là điều mà nàng không thể tha thứ cũng không thể chấp nhận.
"Tự các ngươi giải quyết đi, bản tọa đi trước." Tu Thần nói xong bèn trực tiếp biến mất.
Hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc mẹ con Bạch Phi có vì việc nước quên tình nhà mà tiêu diệt gia tộc Bạch Hồ hay không, hắn cứu sống hai mẹ con họ vẫn là để gài bẫy Vô Thần.
Vì cái bẫy tiếp theo.
Vô Thần chia ra vô số huyết mạch ở Phù Tiên giới, cho tới giờ cũng chỉ có một mình Bạch Vũ thành công, thế nên Vô Thần chắc chắn phải túm bằng được cơ thể bản thể của Bạch Vũ.
Còn Tu Thần sẽ chờ Vô Thần đến mang Bạch Vũ đi.
Sau khi Tu Thần biến mất, hai mẹ con Bạch Phi và Bạch Vũ chậm rãi đứng dậy, trợn mắt nhìn đám người Bạch Thiên Chỉ với vẻ mặt oán hận.
"Thầy ơi, chúng ta trở về sao? Không xem nữa hả?" Kinh Như Tuyết nghi ngờ hỏi.
Nàng rất muốn nhìn xem hai mẹ con Bạch Phi cuối cùng sẽ lựa chọn như thế nào, xả hận tiêu diệt toàn bộ gia tộc Bạch Hồ, hay bởi vì mình là gia tộc Bạch Hồ mà tha cho bọn họ?
"Không cần nhìn làm gì. Ngươi phải biết, ngươi cùng bọn họ không cùng một đẳng cấp. Bọn họ chỉ là con kiến hôi ở tầng áp chót của Phù Tiên giới mà thôi, về sau sẽ không qua lại gì với ngươi nữa." Tu Thần lãnh đạm nói.
Chỉ cần là người của miếu Thiên Thần, đó chính là sự tồn tại ở đẳng cấp cao nhất.
Mấy chủng tộc như gia tộc Bạch Hồ ở Phù Tiên giới quả thực nhiều không đếm xuể, nếu cứ chú ý tới bọn họ thì không phải đang nói tầm mắt của mình rất thấp hay sao?
"Ta hiểu rồi thưa thầy." Kinh Như Tuyết gật đầu đáp.
Tu Thần nhìn về phía đông, mỉm cười nói: "Đi thôi, có mấy người đã chết, bọn họ đều trở về rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ chết sạch rồi trở về thôi. Mà trở về cũng tốt, tụ họp một chút rồi sau đó chúng ta sẽ đi làm một vài chuyện."
Kinh Như Tuyết lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Đã chết hết rồi sao? Vậy thì tốt quá, không thì ta sắp chán đến chết rồi. Nếu tất cả đã chết hết thì có thể bắt đầu lại một lần nữa."
Nếu những lời này bị người khác nghe được thì đoán chừng bọn họ sẽ bị dọa đến nỗi tròng mắt rơi hết ra ngoài. Cùng là đồng môn với nhau, vậy mà lại mong những người khác chết nhanh một chút? Tâm lý biến thái cỡ nào chứ?
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, nháy mắt Tu Thần và Kinh Như Tuyết đã trở lại Thiên Trì Viên Bàn ở núi Thiên Tử.
Mà trước mặt bọn họ có ba người đang ngồi với vẻ mặt buồn bực.
"Thầy?"
"Đại nhân?"
Ba người kia nhìn thấy Tu Thần, vội vàng đứng lên.