Chương 405. Mục tiêu của Trường Sinh? Thiên Nguyên Tử!
Những lời mà Trường Sinh nói, mỗi một chữ đều đâm mạnh vào lòng Vô Thần.
Giống như con kiến đang gặm nhấm y từng chút một vậy.
Thấy sắc mặt Vô Thần càng lúc càng tái xanh, khóe miệng Trường Sinh hơi nhếch lên.
Nếu nói đến chuyện hiểu rõ một người, thì trong Chư Thiên Vạn Giới không có người nào hiểu Vô Thần hơn lão.
Năm đó hai người tu trong cùng một môn phái, bất luận là thực lực hay là thiên phú đều không kém nhau là mấy, một đường đi lên đều là tranh đấu gay gắt, thế nhưng lại bất phân thắng bại.
Mỗi người trong số họ đều thực sự quá hiểu tính cách của đối phương.
"Sao? Nghĩ kỹ xem có muốn hợp tác với ta hay không? Bây giờ thời gian đã không đợi ngươi do dự nữa. Ta đoán chắc hẳn Phù Tiên Tử kia đã đi tìm Tu Thần? Nói không chừng, bọn họ đã trực tiếp thỏa thuận xong cả rồi?" Trường Sinh chậm rãi nói.
Lão lại bỏ thêm một ít củi lửa vào trong tâm tình vốn đang hoảng loạn và bức bách của Vô Thần.
Sắc mặt của Vô Thần đột nhiên tối sầm lại, nhìn về phía Trườn Sinh với ánh mắt u ám, y lạnh giọng đáp: "Đừng tưởng rằng ta không biết rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì, ngươi hiểu ta, nhưng đừng quên ta cũng hiểu ngươi!"
Trường Sinh cười ha ha, nhún vai một cách thờ ơ rồi đáp: "Vậy tùy ngươi thôi, dựa theo tình hình của ngươi hiện tại, muốn Phù Tiên Tử trọng dụng ngươi một lần nữa là chuyện không có khả năng. Ta đang nghĩ cho ngươi đấy, không phải sao?"
"Tuy Phù Tiên Tử sẽ thoái vị cho ngươi, để ngươi quản lý Phù Tiên giới, nhưng lão vẫn là chủ nhân của Nguyên giới này, là chủ nhân thì có khả năng đổi chưởng quầy tùy thời tùy chỗ, ngươi không có bất cứ cách nào để chống lại. Hện giờ, chúng ta đều là quân cờ mà thôi, tuy ta và ngươi đều đang cố gắng thoát khỏi thân phận quân cờ trong ván cờ này, nhưng trong lòng ngươi chắc hẳn vô cùng rõ ràng, thậm chí cho đến tận bây giờ, ngươi và ta vẫn không đủ tư cách, hoặc nói là không có năng lực thoát khỏi thân phận quân cờ của mình."
Sau khi Trường Sinh nói xong những lời này, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên hơi dữ tợn.
Là người thì đều sẽ có dã tâm.
Đặc biệt là những sự tồn tại giống như bọn họ, không ai bằng lòng với hiện trạng làm một con rối cả đời được.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trong dòng chảy dài của lịch sự, có vô số hậu bối muốn lật đổ những sự tồn tại giống như Phù Tiên Tử, trở thành chủ nhân mới của Nguyên Giới.
Thế nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại hết.
Từ đầu đến cuối chưa từng có người nào thành công, nhưng chuyện này không ngăn cản người sau tiến lên.
Trước kia chưa từng thành công, không có nghĩa là sau này không có, đây là niềm tin của bọn họ.
"Ngươi ngược lại rất mạnh miệng đấy." Vô Thần cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Trường Sinh với ánh mắt châm biếm.
Năm đó, Thiên giới vốn nên là của y, nhưng lại bị Trường Sinh giành mất.
Vì sao?
Chính là vì trong mắt của chủ nhân Thiên giới, sự tận hiến và tiềm lực của Trường Sinh dồi dào hơn Vô Thần.
Cho nên hắn đã chọn Trường Sinh, và từ bỏ Vô Thần.
Một núi không thể có hai hổ, cho nên sau khi Trường sinh có được quyền kiểm soát Thiên giới, đã lập tức tiến hành vây quét và đuổi giết Vô Thần.
Vô Thần của khi ấy quả thực bị dồn tới bước đường cùng, nhưng sau đó Phù Tiên Tử xuất hiện, rồi đưa y vào trong Phù Tiên giới.
Từ đó về sau, Vô Thần y trở thành người cai quản Phù Tiên Tử, thẳng đến hiện tại.
Mấy thứ như thù hận đối với bọn họ mà nói không có vĩnh viễn, chỉ cần lợi ích như nhau, thì mọi việc đều có thể hợp tác.
Mà hiện tại, Vô Thần lại bị ép đến vực thẳm một lần nữa, chỉ có điều, lần này không phải là Trường Sinh ép y, mà là Tu Thần.
Cho nên, người đã từng là kẻ địch, thì đến tình trạng hiện giờ có thể trở thành đồng minh.
Đây cũng là lý do vì sao y triệu hồi ảnh ảo của Trường Sinh xuất hiện.
Chính là để hợp tác.
"Chẳng có gì mà không dám nói, ngươi cho rằng mấy lão già đó không biết dã tâm của chúng ta sao? Chỉ là bọn họ coi thường nó mà thôi, bởi vì từ đầu cho đến cuối, chưa xuất hiện nhân vật thực sự có thể làm dao động sự tồn tại của bọn họ. Nhưng ta tin, ta có thể! Hiện giờ phải lợi dụng sự tự tin này của bọn họ, mặc kệ mọi chuyện, chỉ cần cố gắng gia tăng lợi thế cho mình mà thôi." Trường Sinh cười gằn một tiếng rồi nói.
Mọi người đều là người thông minh, đều biết trong lòng đối phương tính toán điều gì, chỉ là không cần thiết phải vạch trần mà thôi.
Đại năng Nguyên giới chân chính cần những con rối như Vô Thần và Trường Sinh giúp bọn họ quản lý và khống chế Nguyên giới, để Nguyên giới duy trì sự phát triển, liên tục cung cấp sinh linh chi lực tinh khiết nhất cho bọn họ.
Mà đám người Trường Sinh lại muốn trong quá trình này, cải thiện bản thân hết mức có thể, khiến mình mạnh mẽ hơn, chuẩn bị cho cuộc nổi dậy trong tương lai.
"Ngươi ngược lại càng ngày càng tự tin. Lẽ nào, sau lưng ngươi còn có sự tồn tại nào đó, hỗ trợ ngươi trong bóng tối?" Vô Thần híp mắt nhìn, hỏi một cách đầy thâm ý.
Có những lời, chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra trước mặt người khác.
Mà tính cách của Trường Sinh từ trước đến nay đều vô cùng điềm tĩnh và cảnh giác, loại người như lão không thể dễ dàng nói ra những lời như vừa rồi.
Trường Sinh chỉ cười ha ha, không trả lời câu hỏi của Vô Thần, lão dùng ánh mắt khác nhìn chằm chằm vào Vô Thần.
Hai người rơi vào trong im lặng, không ai mở miệng nói thêm.
"Hợp tác thế nào?"
Cuối cùng, vẫn là Vô Thần mở miệng trước.
Điều kiện hiện giờ của Trường Sinh tốt hơn Vô Thần rất nhiều, bởi vì Thiên giới của lão không có kẻ địch, không có bất cứ sự tồn tại nào có thể uy hiếp đến địa vị của lão.
Mà Vô Thần thì khác, Tu Thần chính là một cái gai treo trước mắt y, chỉ cần y bất cẩn một cái, thì cả con mắt sẽ bị chọc mù, sau đó nó sẽ xuyên qua đầu y và y sẽ hoàn toàn ngã xuống.
Nụ cười dần dần hiện ra trên gương mặt Trường Sinh, ai mở miệng trước thì người đó sẽ biến thành bên bị động.
Thật ra lão không biết rốt cuộc Phù Tiên giới đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện lúc trước đều là do lão suy đoán ra mà thôi, cho nên lão không thể chắc chắn tình cảnh hiện tại của Vô Thần rốt cuộc đã đến mức nào rồi.
Nhưng bây giờ thì lão đã biết.
"Ta và ngươi liên hợp lại đối phó với Tu Thần, trực tiếp tấn công Tử giới, không nói đến những cái khác, chỉ cần Tu Thần vừa chết thì chẳng phải mối nguy trước mắt của ngươi đã được giải quyết rồi sao?" Trường Sinh nói.
Gương mặt Vô Thần run lên, y hỏi: "Ngươi muốn gì? Hiện tại tám Tử giới còn lại đó vốn là của Phù Tiên giới. Nếu Tu Thần bị giết, thì đến lúc đó ta chắc chắn sẽ phải lấy Tử giới về. Cho dù ta muốn cho ngươi, thì Phù Tiên Tử cũng sẽ không đồng ý đâu."
Những chuyện này vốn dĩ không cần trao đổi, Phù Tiên Tử không có khả năng giao Tử giới cho người của Nguyên giới khác một cách dễ dàng như vậy.
"Ngươi không cảm thấy quyền lợi của ngươi quá lớn sao?" Trường Sinh mỉm cười rồi hỏi.
Vô Thần nhíu mày, có hơi không hiểu ý của Trường Sinh.
"Tất nhiên Nguyên giới là nơi có sinh linh chi lực dồi dào nhất, nhưng Tử giới cũng là gốc rễ, tại sao Phù Tiên Tử lại thờ ơ đến mức để ngươi tùy ý tước giới vị như vậy? Nếu chuyện này xảy ra ở Thiên giới, thì lão già đó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu." Trường Sinh hỏi với hàm ý sâu xa.
Vô Thần cười khẩy một tiếng rồi đáp: "Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Hiện tại, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi và ta hợp tác cùng nhau đối phó với Tu Thần, là muốn có được cái gì?"
Tuy hai người đang bàn chuyện hợp tác, nhưng Vô Thần cũng không hoàn toàn tin tưởng Trường Sinh, càng không tiết lộ tin tức trọng yếu của Phù Tiên Tử cho đối phương biết.
Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Vô Thần, sau đó dựng thẳng một ngón tay rồi chậm rãi nói: