Những lời này của Tu Thần có thể nói là cực kỳ trào phúng và xem thường, trắng trợn hạ thấp bọn họ không đáng một đồng.
Con sâu cái kiến thì chính là con sâu cái kiến, không cần tăng thêm “đất diễn” cho mình làm gì.
Muốn rao giảng đạo đức ấy à?
Căn bản là không có tư cách.
Ngươi có thấy cường giả nào lại để mắt đến kẻ yếu chưa? Lại còn vì vấn đề đạo đức và khoảng cách giữa thân phận mà mở một đường sống cho ngươi?
Kẻ mạnh đấu với kẻ mạnh, kẻ yếu đấu với kẻ yếu?
Không bao giờ có chuyện đó.
Giết ngươi chẳng qua chỉ là một ý định nảy ra trong đầu mà thôi, việc đó còn cần tới nhiều thứ màu mè lòe loẹt thế sao?
Cho đến tận bây giờ Tu Thần chưa từng là một kẻ thích giảng đạo lý, thành viên miếu Thiên Thần cũng chưa từng nói đến quy củ thân phận gì đó với ngươi. Lúc trước Kinh Như Tuyết còn định tiêu diệt Vô Thân, mặc dù không thành công, nhưng quyết tâm giết chết Vô Thần của nàng lúc ấy vô cùng mạnh mẽ, thậm chí trong lòng nàng lúc ấy không hề có một chút hoảng sợ nào.
Chỉ cần là chuyện Tu Thần muốn họ làm thì dù đối phương có là đám người Phù Tiên Tử thì họ vẫn dám liều mạng.
“Tu đại nhân! Ngài không cảm thấy lời này từ miệng ngài nói ra sẽ mất mặt lắm sao?” Thiên Thọ Lão Quy nhăn nhó mặt mày, cắn răng nói nhỏ.
Đối với lão và Phong Bà Tử mà nói, kết quả xấu nhất chỉ là tổn thất hóa thân Thiên Tôn này mà thôi. Nhưng biểu hiện của Tu Thần lại dường như không có ý định bỏ qua cho bọn họ, vậy thì lão cũng không cần phải ăn nói khép nép cầu xin tha thứ nữa.
Biết là không thể đi được, thế thì cứ dứt khoát gân cổ lên mà tranh luận với Tu Thần.
Phong Bà Tử cũng cười lạnh, ánh mắt u tối nhìn sang Tu Thần nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài thân là nhân vật cấp bậc không khác chúa tể thật sự không quan tâm đến mặt mũi, không quan tâm đến tôn nghiêm sao? Đến cả hai chân chạy vặt cũng không tha? Huống chi bọn ta chỉ là hóa thân mà thôi, xem như ngài có động thủ thì bản thể của bọn ta chỉ đơn giản là mất đi tu vi mấy kỷ nguyên, sau này vẫn có thể tu luyện lại. Nhưng đối với ngài thì khác lắm, nếu tin tức này bị truyền ra thì những cường giả của thế lực khác ở Phù Tiên giới sẽ nghĩ thế nào?”
Phong Bà Tử nói càng khiến khóe miệng Thiên Thọ Lão Quy nhếch cao hơn. Lão nhìn chằm chằm Tu Thần, ánh mắt lóe lên ý trào phúng.
Tu Thần có hơi buồn cười nhìn hai người trước mắt, thật ra thì phản ứng này của hắn vẫn khiến hai người họ có hơi bất ngờ.
Bọn họ đã từng gặp người không cần thể diện, nhưng chưa từng gặp ai không cần thể diện tới mức này.
“Nói chuyện thể diện với ta ấy à?” Chân mày Tu Thần hơi nhướng lên.
Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hơi lúng túng.
“Tiểu nhân chỉ đang nói sự thật mà thôi.” Thiên Thọ Lão Quy đánh mắt sang bên cạnh, giọng điệu hơi khúm núm.
Tu Thần cười ha hả, chậm rãi bước tới trước mặt hai người.
Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy cảm nhận được khí thế chấn động lòng người tỏa ra từ trên người Tu Thần, lập tức toàn thân ớn lạnh, run rẩy, trán rịn mồ hôi lạnh.
Tu Thần nhìn Thiên Thọ Lão Quy trước mặt, bỗng nhiên vươn tay ra bóp chặt cổ lão, nhấc bổng cả người lão lên.
Mặc dù Thiên Thọ Lão Quy đã chuẩn bị tâm lý từ khi Tu Thần bước đến trước mặt mình, hơn nữa cả người đều căng cứng chuẩn bị trốn chạy bất kỳ lúc nào, nhưng khi Tu Thần ra tay thì vẫn không kịp phản ứng.
Phong Bà Tử ở bên cạnh sợ hãi định xoay người bỏ chạy, nhưng nháy mắt cũng bị Tu Thần dùng cánh tay còn lại tóm lấy cổ.
Hai thân già cứ thế bị Tu Thần tóm lấy cổ họng xách bổng lên giữa không trung. Từ cổ truyền đến cảm giác linh hồn bị thiêu đốt đau đớn khiến hai người đau đến mức không muốn sống.
Muốn giãy dụa, muốn xin tha.
Nhưng dù muốn gì cũng không thể làm được.
Hai người cứ thế trừng to mắt nhìn chằm chằm Tu Thần, hiện giờ hai chân cũng không còn sức để giãy dụa, hoàn toàn bị kiểm soát.
Nỗi sợ hãi vô tận ùa lên đầu.
Hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử vốn nổi lên từ dưới trướng Vô Thần, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, dưới một người trên vạn người, đã có khi nào chịu tra tấn khuất nhục như thế?
Tu Thần nở nụ cười nhạt, nói: “Cảm giác thế nào? Có phải cảm thấy sống không được chết không xong không? Muốn nhanh chóng kết thúc đau đớn?”
Thiên Thọ Lão Quy định gật đầu.
Thật sự lão đã không muốn sống nữa, bây giờ lão hoàn toàn không cần đến hóa thân này nữa, muốn cầu xin Tu Thần nhanh chóng ra tay để lão được giải thoát.
Tu Thần thiêu đốt hóa thân của bọn họ, cảm giác đau đớn ấy lại truyền thẳng đến người bản thể của bọn họ, cho nên thời khắc này bản thể của bọn họ cũng đang phải chịu sự giày vò, đau đớn tương tự.
Bây giờ Phong Bà Tử vô cùng hối hận, sớm biết Tu Thần độc ác như thế thì ngay từ đầu bọn họ nên lựa chọn tự sát hoặc đối đầu ngay với Tu Thần để hắn thẳng tay giết bọn họ luôn. Đỡ phải chịu nỗi thống khổ từ việc luyện hồn này, muốn chết mà không được, không biết khi nào mới thôi.
Sự tra tấn và đau đớn vô tận mới dễ khiến người ta sụp đổ nhất.
Lúc này, bản thể của Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử bên trong động phủ đã không chịu được nữa. Nhìn có vẻ như Tu Thần định luyện hồn giam giữ hóa thân của bọn họ vĩnh viễn, chính bọn họ muốn cắt đứt sự ràng buộc thần nguyên cùng hóa thân nhưng không thể làm được. Cho nên hai người chạy thẳng về phía núi Vô Thần.
Bọn họ muốn cầu xin Vô Thần giúp đỡ, bây giờ cũng chỉ có Vô Thần mới có thể cứu được bọn họ, cắt đứt sự ràng buộc thần nguyên với hóa thân của bọn họ.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến núi Vô Thần.
Lúc này Vô Thần đang ngồi trên đại điện nhắm mắt dưỡng thần.
Khi y trông thấy Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy cùng vội vã chạy vào, lập tức nhướng mày.
“Bản thể của các ngươi đến, có việc gì sao? Chẳng nhẽ hóa thân được cử đến biên cảnh Cực Bắc bị Tu Thần đuổi giết?” Vô Thần lạnh giọng hỏi.
Chuyến đi đến Cực Bắc lần này thật ra trong lòng Vô Thần đã có dự đoán xấu nhất, hóa thân của hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử có xác suất rất lớn sẽ không giữ được.
Chỉ là chuyện khiến Vô Thần khó hiểu là lúc hai người bọn họ nhận nhiệm vụ hẳn là đã chuẩn bị tâm lý hóa thân Thiên Tôn bị diệt. Nhưng tại sao bây giờ bản thể lại hớt hải chạy đến chỗ mình?
Một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Vô Thần.
“Đại nhân! Cứu chúng ta với! Tên Tu Thần kia trói buộc hóa thân của bọn ta, bây giờ ràng buộc thần nguyên của hóa thân không thể giải trừ. Cảm giác đau đớn do luyện hồn thời thời khắc khắc ăn mòn linh hồn bọn ta, đại nhân cứu mạng với!” Thiên Thọ Lão Quy quỳ sụp xuống đất, run giọng cầu xin.
Đôi mắt Vô Thần hiện lên sự kinh ngạc, lúc này mới đứng dậy, sau một giây đã xuất hiện trước mặt Thiên Thọ Lão Quy, một bàn tay đè lên đỉnh đầu lão ta.
Hỏa diễm!
Hỏa diễm vô cùng vô tận!
Hỏa diễm hung tàn!
Khi Vô Thần đang dò xét thần nguyên của Thiên Thọ Lão Quy, cảnh tượng xuất hiện trước mắt y chính là như thế.
Không ngờ thần nguyên bản thể của Thiên Thọ Lão Quy cũng đang bị ngọn lửa bao vây, thiêu đốt, thần nguyên nhanh chóng bị tan ra, tu vi liên tục hạ xuống.
Mặt mũi của Phong Bà Tử ở bên cạnh cũng đã vô cùng vặn vẹo, đến cả không gian xung quanh cơ thể bà ta cũng bắt đầu uốn khúc. Sau đó từ bên trong khe nứt bị uốn khúc kia cũng bất chợt tuôn ra ngọn lửa nâu đen.
“Oành!”
Đột nhiên cơ thể Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy nổ tung bắn ra xung quanh, ngọn lửa hừng hực nháy mắt đã lan ra và bao trùm cả điện Vô Thần.