Chương 414. Kết cục của việc đắc tội ta, chính là mãi mãi không được siêu sinh!
Lúc này, có hai người đứng trước mặt Tu Thần, chính là hóa thân của Thiên Thọ Lão Quy và Phong bà tử.
Chỉ cần Tu Thần muốn giữ lại thì chẳng có thứ gì là không giữ lại được, cho dù là sử dụng Luyện Ngục Hắc Viêm, thì hai hóa thân này vẫn không chịu bất cứ sát thương nào. Chỉ có điều, hiện tại thần nguyên trong hóa thân đã bị Tu Thần phong ấn ngủ say rồi.
Phong ấn thần nguyên của hóa thân, Tu Thần còn có dụng ý khác.
Hắn vung tay lên, hai hóa thân trước mặt lập tức biến mất.
Khóe miệng Tu Thần hơi mỉm cười.
Vừa rồi hắn đã nhìn ra được hiệu quả của Luyện Ngục Hắc Viêm thông qua bản thể của hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử, vẻ mặt của Vô Thần quả thật là vặn vẹo đến không còn hình dạng.
Bị khiêu khích và sỉ nhục thêm một nữa, lẽ nào ngươi vẫn không hợp tác với người khác hay sao?
Thứ Tu Thần muốn chính là ép Vô Thần hợp tác với Trường Sinh, chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội chạm tay vào Thiên giới, sau đó chiếm được hai Nguyên giới cùng một lúc.
"Nếu đã tới cả rồi, còn không hiện thân để nói chuyện sao?"
Đột nhiên, Tu Thần nhìn về phía bên phải của mình, cười ha ha rồi nói.
Không có ai trả lời, giống như Tu Thần đang tự nói một mình vậy.
Ánh mắt Tu Thần vẫn luôn nhìn về bên phải, sau mấy lần hít thở, Tu Thần lại nói: "Lại không muốn gặp à? Vậy ta có thể đi được rồi nhỉ?"
"Ngươi quả thật rất ưu tú."
Đột nhiên, một giọng nói già nua truyền vào trong tai Tu Thần.
Tu Thần cười ha ha, gật đầu không tỏ rõ ý kiến, hắn đáp: "Sự ưu tú của ta, không cần ngươi tới chấp thuận, ta vẫn luôn rất ưu tú."
"Xì..."
Khoảng không gian bên phải đột nhiên vặn vẹo, sau đó một bóng người hiện ra.
Là Phù Tiên Tử.
Lúc này, Phù Tiên Tử chẳng tỏ vẻ gì, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào, cũng không nhìn ra được mục đích lão đến lần này.
Đây là một hóa thân không có bất cứ tu vi gì, chỉ có đúng một năng lực, đó chính là năng lực không gian.
Phù Tiên Tử thật đúng là đại lão, quả nhiên vừa ra tay đã khác hẳn, hóa thân này gần như không hao phí một chút tu vi nào từ bản thể của lão, ở khu vực của người trần lại có thể nắm giữ được năng lực không gian, đến được bất cứ vị trí nào trong Phù Tiên giới theo ý muốn.
Lợi hại!
Tu Thần giơ ngón tay cái lên với Phù Tiên Tử.
Loại năng lực này, hiển nhiên Tu Thần cũng có thể làm được, hơn nữa còn làm được xuất sắc hơn Phù Tiên Tử vô số lần. Bởi vì Tu Thần và Phù Tiên Tử không phải là sự tồn tại cùng một khái niệm. Nhưng với thân phận của Phù Tiên Tử, lão lăn lộn đến ngày hôm nay, có thể tùy ý chế tạo ra hóa thân người phàm có một năng lực duy nhất, quả thật được xem là lợi hại rồi.
"Ta nên xưng hô với ngươi thế nào đây?" Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử, mỉm cười rồi hỏi.
Phù Tiên Tử cười lạnh rồi nói: "Xưng hô không quan trọng, điều quan trọng là mục đích."
Tu Thần nhướng mày, quan sát Phù Tiên Tử một vòng một cách hứng thú.
Lúc trước, hắn đã đoán được Phù Tiên Tử sẽ tới tìm mình, nhưng lại không đoán ra được sẽ gặp nhau bằng phương thức như thế này, còn cho rằng sẽ là bản thể nữa đến, ai ngờ lại là một hóa thân, còn là một hóa thân cho dù Tu Thần có giết cũng chẳng ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến bản thể.
Hóa thân này có chút giống với thể sinh mệnh đơn độc, song vẫn chưa tới trình độ đó, nếu Tu Thần dùng Luyện Ngục Hắc Viêm, cũng không thể làm bản thể của Phù Tiên Tử bị thương được.
Đây chính là điểm khác biệt giữa đại lão và tiểu đệ.
Không để cho bất cứ người nào có cơ hội tấn công mình.
"Vậy mục đích của ngươi là gì?" Tu Thần hỏi.
Phù Tiên Tử híp đôi mắt thâm thúy lại, đáp: "Chắc hẳn ngươi đã biết mục đích của ta là gì rồi."
Tu Thần nhún vai, nói: "Làm sao ta biết được mục đích của đại lão chân chính ở Phù Tiên giới chứ? Một người lợi hại như vậy, cách nghĩ nào phải là thứ mà loại hạ đẳng như ta có thể đoán ra được."
Phù Tiên Tử nghe được những lời châm biếm này của Tu Thần, mí mắt run lên, trong nháy mắt khí thế lạnh buốt từ cơ thể lão tràn ra.
Quả đúng là lợi hại!
Cơ thể phàm nhân này, không có bất cứ tu vi gì, mà lại có thể tản ra loại khí thế này.
"Ngươi cho rằng ra không động được vào ngươi sao?" Giọng nói của Phù Tiên Tử bắt đầu trở nên hơi trầm thấp.
Thân là chúa tể chân chính của Phù Tiên giới, sự lợi hại và uy nghiêm của lão là những thứ tuyệt đối không cho phép những người khác mạo phạm.
Lão quả thực cảm thấy Tu Thần rất khá, thậm chí còn đáng giá bồi dưỡng hơn cả Vô Thần.
Nhưng nếu trong lòng Tu Thần không kính trọng lão, coi thường lời nói tối cao của lão, vậy lão nhất định không thể bồi dưỡng Tu Thần để thay thế Vô Thần được.
Thứ lão muốn chính là một con chó trung thành tuyệt đối, mà điểm này thì Vô Thần lại làm rất tốt.
Tuy y cũng làm một vài chuyện mờ ám sau lưng, nhưng những thứ này vốn dĩ không thành vấn đề trong mắt Phù Tiên Tử.
Muốn chó theo ngươi, nhất định phải cho nó khúc xương, mà những dã tâm nho nhỏ đó của Vô Thần và những chuyện y làm, chính là khúc xương mà Phù Tiên Tử ném cho y mà thôi.
Muốn thu lại, cũng chỉ là chuyện của một suy nghĩ.
Khi chín đại Nguyên giới ra đời thì lão quái vật đã xuất hiện, làm sao Vô Thần có thể nhìn thấu được.
Thủ đoạn và con át chủ bài của bọn họ, quả thực nhiều đến mức không đếm xuể, cho dù hiện tại, Tu Thần không rõ lắm rốt cuộc đám lão già này đã tới cấp độ nào rồi.
Nhưng đối với Tu Thần mà nói, thì những thứ này đều không thành vấn đề.
Chỉ cần bản thể dám vào Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, thì thủ đoạn nhiều bao nhiêu và lợi hại đến đâu, cũng phải quỳ xuống gọi hắn bằng bố!
"Ngươi đang dọa dẫm ta sao?" Tu Thần nhìn chằm chằm vào Phù Tiên Tử và hỏi.
Tu Thần là một người rất nhỏ nhen, không thể nghe được nửa câu nói không tốt với mình, lời nói vừa rồi đó của Phù Tiên Tử chính là một mối đe dọa sắc bén.
Phù Tiên Tử hơi sửng sốt, câu nói này của Tu Thần rõ ràng đã làm lão hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời có chút mất bình tĩnh.
Cái gì gọi là ngươi đang dọa dẫm ta sao?
Dọa dẫm ngươi?
Lão tử mẹ nó cần phải dọa dẫm ngươi sao?
Phù Tiên Tử quả thực bị Tu Thần làm cho vừa tức vừa buồn cười.
Lão cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa có người nào dám nói chuyện với mình như vậy.
"Ngươi biết ngươi vừa nói gì không?" Phù Tiên Tử cười lạnh rồi hỏi.
Tu Thần cũng cười lạnh một tiếng theo, hỏi từng chữ từng câu: "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, vừa rồi ngươi dọa dẫm ta sao?"
Sắc mặt Phù Tiên Tử tối sầm lại.
Lúc này mà còn không biết Tu Thần thật ra đang xem thường và sỉ nhục lão, vậy lão sống lâu như vậy cũng uổng phí rồi.
"Ngươi đang tự tìm đường chết!" Ánh mắt Phù Tiên Tử lóe lên sát khí, giọng nói trở nên vô cùng rét buốt.
Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử, chậm rãi giơ cánh tay của mình lên, sau đó hạ mạnh xuống.
"Bốp!"
Một tiếng vang giòn giã.
Tu Thần trực tiếp cho Phù Tiên Tử một cái tát, đánh đến mức toàn bộ má phải của đối phương hoàn toàn nát bét, toàn bộ hàm răng và mũi cũng vặn vẹo và nứt toác ra.
Cả người Phù Tiên Tử sững sờ, trợn tròn mắt nhìn về phía Tu Thần với vẻ không dám tin.
Lần này lão hiện thân tới gặp Tu Thần, đã nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến cảnh tượng hiện tại này.
Vậy mà Tu Thần lại không nói một lời mà đã tát mình?
Tuy hóa thân này không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, nhưng cái tát này lại tát rất chân thật, đây chính là vả vào mặt Phù Tiên Tử!
"Ngươi dọa dẫm ta thì ta sẽ đánh ngươi, không phục thì ngươi tới đánh ta đi?"
Tu Thần nhướn mày nhìn vẻ mặt và ánh mắt càng lúc càng dữ tợn và căm phẫn của Phù Tiên Tử, nói với vẻ mặt khiêu khích.
"Được!"
"Được lắm!"
"Tu Thần! Ta vốn xem ngươi là một nhân tài, muốn bồi dưỡng ngươi!"
"Không ngờ ngươi lại ngu xuẩn và vô tri như thế!"
"Được lắm!"
"Ngươi có thể chết được rồi!"
"Kết cục của việc đắc tội với ta, chính là mãi mãi không được siêu sinh!"
Những lời nói u ám và lạnh thấu xương của Phù Tiên Tử truyền vào trong tai Tu Thần.