Tâm tư của Thiên Thọ Lão Quy thay đổi, làm sao có thể giấu giếm được ánh mắt của Vô Thần và Phù Tiên Tử?
Khí tức và ánh mắt là hai thứ có khả năng biểu hiện sự thay đổi tâm trạng và tâm cảnh của một người nhất.
Mà giờ phút này tâm trạng và tâm cảnh của Thiên Thọ Lão Quy đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ trong lòng lão.
Lão sợ.
Không phải sợ Phù Tiên Tử.
Mà là sợ Tu Thần sẽ giết tới.
Sợ đám người Phù Tiên Tử đều sẽ thất bại, sau đó bản thân vì chung phe với Vô Thần cũng sẽ bị Tu Thần tru diệt.
Loại cảm giác này hoàn toàn không có một lý do nào cả. Thậm chí ngay cả bản thân Thiên Thọ Lão Quy cũng không hiểu vì sao nó lại mãnh liệt đến vậy.
Tia sét pháp tắc hỗn độn vẫn đang điên cuồng cắt phá, bóng dáng của Tu Thần cũng chưa từng xuất hiện. Tiếng sấm nổ ầm ầm chấn động đến mức khiến trạng thái tinh thần của mọi người đều không ngừng run rẩy, cảm giác linh hồn của mình lúc này giống như đã tách ra khỏi cơ thể, vô cùng đau đớn.
Vẻ mặt của Phù Tiên Tử cực kỳ lãnh đạm, đi tới trước mặt Thiên Thọ Lão Quy.
Vô Thần nhướng mày, y biết rõ sư tôn của mình muốn làm gì.
Vừa rồi đã nói với Phù Tiên Tử rằng chính y sẽ xử lý, bây giờ chuyện mà Phù Tiên Tử cần làm chính là tiêu diệt Tu Thần một cách triệt để, thế mà lão lại chạy tới trước mặt Thiên Thọ Lão Quy, nhìn dáng vẻ của lão giống như không hề vội vã muốn xử lý Tu Thần? Trái lại còn muốn gây khó dễ cho người của y?
"Tên của ngươi là gì?" Phù Tiên Tử nhìn Thiên Thọ Lão Quy đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, lãnh đạm hỏi.
Giọng nói không hề có một chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử không khỏi thầm run lên, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
"Tiểu nhân... Tiểu nhân tên là Thiên Thọ..." Thiên Thọ Lão Quy run giọng đáp lời.
"Thiên Thọ? Sống thọ tựa trời?" Phù Tiên Tử cười ha ha. Tiếng cười kia khiến cho sắc mặt của Vô Thần càng trở nên khó coi hơn.
Thiên Thọ Lão Quy mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, hoàn toàn không biết nên tiếp lời Phù Tiên Tử thế nào. Hiện tại lão cảm thấy không gian xung quanh cơ thể mình vô cùng dày đặc nặng nề, đè ép tới mức khiến lão muốn thở dốc cũng không thể.
"Có vẻ ngươi rất tin tưởng Tu Thần nhỉ?" Phù Tiên Tử hỏi.
Thiên Thọ Lão Quy vội vàng ngẩng đầu, sau khi lão nhìn thấy đôi mắt nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng lại toát ra khí tức giống như muốn xé rách linh hồn của Phù Tiên Tử, lão lập tức cúi đầu xuống hoảng hốt nói: "Không hề thưa đại nhân! Tiểu nhân vô cùng trung thành với đại nhân. Đại nhân chính là chúa tể của Phù Tiên giới. Tiểu nhân sao có thể có quan hệ với tên Tu Thần kia! Chứ nói gì tới tin tưởng hắn..."
Phù Tiên Tử cười ha ha, sau đó đi tới trước mặt Thiên Thọ Lão Quy, ngồi xổm xuống, một bàn tay đặt lên vai lão.
"Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc ngươi vì điều gì mà lại tin tưởng Tu Thần như vậy nhỉ?" Phù Tiên Tử căn bản không hề nghe lời giải thích của Thiên Thọ Lão Quy, mà tiếp tục nói.
"Đại nhân tha mạng! Ta không hề…"
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang.
Thân thể của Thiên Thọ Lão Quy trực tiếp nổ tung, hóa thành mưa máu bay đầy trời.
Mà sau khi cơn mưa máu này xoay vài vòng giữa không trung, nó lại đi vào bên trong cơ thể của Phù Tiên Tử.
Vô Thần và Phong Bà Tử hoàn toàn ngây ngẩn cả người, kinh hoàng hoảng sợ nhìn về phía Phù Tiên Tử.
Thiên Thọ Lão Quy hình thần câu diệt đơn giản vậy sao? Trực tiếp hấp thu bản nguyên của lão?
Chỉ bởi vì một chút nghi ngờ?
Mà sự nghi ngờ này cũng hoàn toàn không có chứng cứ xác thực!
Cho dù Vô Thần cũng cảm nhận được dao động trong nội tâm của Thiên Thọ Lão Quy, nhưng chuyện này cũng không đủ để chứng minh lão phản bội mình. Nếu cực kỳ sợ hãi một chuyện gì đó, như vậy cũng sẽ xuất hiện khí tức và cảm xúc như vậy.
Nhưng Phù Tiên Tử lại không hề cho lão bất cứ một cơ hội nào, trực tiếp giết chết.
Ở Phù Tiên giới, Thần Vương cũng là một nhân vật rất mạnh, thậm chí ước mơ cả đời của chín mươi chín phần trăm người trong chín đại Nguyên giới chính là có thể đạt tới cảnh giới Thần Vương.
Nhưng mà ở trước mặt những kẻ như Phù Tiên Tử, tu vi Thần Vương và tu vi Tụ Khí cảnh cũng không có gì khác nhau.
Muốn giết thì cứ giết, muốn để cho hắn sống thì hắn sẽ được sống.
Vô Thần cắn răng, không nói một lời.
Nội tâm của y đang vô cùng phẫn nộ, nhưng lại hoàn toàn không dám biểu lộ ra.
Còn Phong Bà Tử lúc này đầu đã dán xuống mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Trên mặt Phù Tiên Tử nở một nụ cười thản nhiên, chậm rãi đứng lên, sau đó nhìn về phía tia sét hỗn độn cách đó không xa.
"Ngươi cảm thấy, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?" Phù Tiên Tử hỏi.
Vô Thần nheo mắt, nhìn theo ánh mắt của Phù Tiên Tử.
Bây giờ y hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ sự vật gì ở bên trong tia sét pháp tắc hỗn độn. Đối với Vô Thần mà nói, khu vực trước mặt không khác gì vùng hư vô, một người có cấp bậc như y không thể chạm vào hay nắm giữ.
Thế nên đối mặt với câu hỏi của Phù Tiên Tử, Vô Thần không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng mà y bắt buộc phải trả lời.
"Sư tôn vô song Vạn giới. Sự sống chết của Tu Thần cũng chỉ là một ý niệm của sư tôn mà thôi. Bây giờ nếu hắn vẫn còn sống thì chẳng qua là do sư tôn vẫn chưa xuống tay." Vô Thần dùng giọng lấy lòng nói.
Phù Tiên Tử cười ha ha, nói: "Lời này của ngươi đúng là cũng có chút thú vị. Bốn chữ ‘vô song Vạn giới’ không dễ đạt được như vậy đâu. Tia sét pháp tắc hỗn độn đối với ngươi mà nói có lẽ là rất xa lạ, có thể uy hiếp tới mạng sống của ngươi, nhưng mà đối với Tu Thần mà nói, còn chưa đủ để tiêu diệt hắn một cách triệt để."
Lời nói của Phù Tiên Tử khiến cho ánh mắt của Vô Thần càng trở nên tối tăm, vẻ mặt cũng không thể nào khống chế được - bắt đầu trở nên dữ tợn.
Lời này cực kỳ thẳng thắn.
Chỉ thiếu điều chưa nói Vô Thần ngươi căn bản không thể nào so sánh được với Tu Thần.
Hiện tại Phù Tiên Tử ta động chạm với Tu Thần, tiếp tục dùng ngươi đã là một sự ban ân đối với ngươi rồi! Không cần phải nghĩ tới mấy chuyện lung tung không thực tế!
"Sư tôn dạy bảo chí phải." Vô Thần cố gắng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói.
Phù Tiên Tử liếc nhìn Vô Thần thật lâu, không tiếp tục nói chuyện với y nữa mà nói với tia sét hỗn độn phía trước: "Tu Thần, ta biết bây giờ ngươi vẫn còn đang ở bên trong, cũng biết thủ đoạn của ngươi không chỉ có mỗi vậy. Ta cho ngươi một cơ hội cực tốt, nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu nếu ngươi vẫn không thể đánh bại hóa thân này của ta, vậy ngươi hoàn toàn biến mất đi."
Lúc này, sắc mặt của Vô Thần đột nhiên thay đổi.
Y thật sự không ngờ tới đã đến lúc này rồi, Phù Tiên Tử vậy mà vẫn ôm lấy một tia ảo tưởng với Tu Thần!
Tới giờ mọi chuyện đã trở thành như vậy, lúc trước Tu Thần giở đủ trò tồi tệ, hết làm nhục lại giễu cợt, chà đạp tôn nghiêm của chúa tể Phù Tiên giới, vậy mà lão vẫn có ý định để cho hắn thay thế mình?
Nỗi phẫn nộ khôn cùng tràn ngập trong lòng Vô Thần, sắc mặt cũng trở nên vô cùng dữ tợn, vặn vẹo.
Nếu như có thể, y chỉ hận không thể lập tức tiêu diệt Phù Tiên Tử!
Nhưng mà y biết mình không thể.
Y hiện giờ không có tư cách phản đối Phù Tiên Tử, thậm chí ngay cả hóa thân trước mắt của Phù Tiên Tử này y cũng không thể nào đối phó được.
"Ngươi đúng là rất yêu quý nhân tài!" Giọng nói chế nhạo của Tu Thần truyền tới.
Đôi mắt của Phù Tiên Tử hơi nhíu lại.
"Thế nên ngươi là một lòng muốn chết đúng không?" Phù Tiên Tử lạnh giọng quát.
"Đã lâu như vậy rồi mà không có một ai thật sự hiểu ta, nhưng ngươi lại làm được điều đó!"
"Ta chính là Độc Cô Cầu Bại, một lòng muốn chết! Lão già Phù Tiên, ngươi mạnh như vậy, có thể thỏa mãn nguyện vọng xin được chết của ta không?"