Chương 421: Dù sao Tu Thần ta nhất định sẽ giết chết Phù Tiên Tử nhà ngươi!
So với sự rúng động và sợ hãi trong lòng Vô Thần lúc này, Phù Tiên Tử hiện giờ chỉ càng hãi hùng và khiếp sợ hơn.
Không ngờ lão lại bị một con kiến hôi bóp cổ không động đậy nổi!
Hơn nữa đòn tấn công của lão chẳng khiến đám người này bị thương chút nào!
Chuyện này không có khả năng!
Đáy lòng Phù Tiên Tử bỗng nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu đối với Tu Thần, loại cảm giác này trước nay chưa từng xuất hiện.
Lão tưởng là đã ăn chắc Tu Thần rồi, chỉ xem hắn giống như những kẻ khiêu chiến trước kia thôi, chẳng qua là cung cấp cho lão những cách thức mới trên đường tu luyện, cuối cùng đều bị lão giết chết dễ như trở bàn tay. Thậm chí không cần lão ra tay, những hậu bối ngấp nghé vị trí của lão đều sẽ biến mắt hoàn toàn trong dòng chảy vô tận của lịch sử.
Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác.
Lão không giết được Tu Thần!
Thậm chí ngay cả một Thiên Thọ Lão Quy do Tu Thần sao chép sáng tạo ra cũng có thể bóp cổ lão đến mức không nhúc nhích được!
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Phù Tiên Tử trừng đôi mắt đỏ ngầu dỡ tợn, gào thét hỏi lại lần nữa.
Tu Thần nở một nụ cười trào phúng, hắn nói: "Ta đã nói rồi, ngươi không xứng được biết ta là ai. Muốn giết ta thì gọi bản thể của ngươi đến đây, hai ta làm một trận quyết đấu, ai thắng người đó chính là chúa tể của Phù Tiên giới, còn người thua phải biến mất hoàn toàn khỏi Chư Thiên Vạn Giới."
Vô Thần ở phía sau nghe thấy Tu Thần nói những lời này thì hô hấp cũng bắt đầu run rẩy.
Lúc đầu y còn tưởng rằng hắn và mình là nhân vật cùng cấp độ, bây giờ hắn lại tuyên chiến với chúa tể thực sự của Phù Tiên giới, mà y từ đầu đến cuối toàn bị cho ra rìa, đừng nói là giúp Phù Tiên Tử, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Thậm chí giờ phút này Vô Thần muốn chạy trốn, chạy ra khỏi Phù Tiên giới cũng không được.
Y lao băng băng ra ngoài trăm vạn dặm trong chớp mắt, thế mà quay đầu lại vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, mà y còn chẳng phát hiện ra chuyện đó, đây là thứ năng lực mà thực lực của y không có cách nào phản kháng được.
Hiện giờ trong lòng Vô Thần chỉ hy vọng bản thể của Phù Tiên Tử đánh tới đây, giết chết Tu Thần!
Nếu Tu Thần thắng, thì Vô Thần sẽ phải chết chắc.
Nếu Tu Thần thua, y còn có thể tiếp tục làm người cai quản trên danh nghĩa của Phù Tiên giới, tiếp tục với dã tâm của mình, tương lai chưa hẳn đã không có cơ hội tiêu diệt Phù Tiên Tử và trèo lên vị trí của lão.
Trước mắt, suy nghĩ duy nhất của Vô Thần chính là Tu Thần phải bị Phù Tiên Tử giết chết triệt để!
Chuyện đã đến nước này rồi, bản thể của Phù Tiên Tử hẳn phải xuất hiện rồi chứ nhỉ? Người ta cũng đã chạy đến tận giường của ngươi, cưỡi lên đầu ngươi vả mặt bôm bốp rồi mà còn nhịn được thì Vô Thần không biết còn cái gì không thể nhịn nữa.
Vô Thần đưa ánh mắt mong đợi nhìn bóng lưng Phù Tiên Tử, chờ lão nhận lời thách thức.
Thế nhưng Phù Tiên Tử không lên tiếng.
Mặc dù bị Thiên Thọ Lão Quy bóp cổ nhưng lão vẫn có thể nói chuyện, Tu Thần không hoàn toàn hạn chế tiếng nói của lão.
Nhưng lão vẫn không đáp lời Tu Thần.
Đột nhiên, một dự cảm cực kỳ không lành dâng lên trong lòng Vô Thần.
Phù Tiên Tử sợ?
Làm sao có thể?
Vô Thần toát mồ hôi lạnh trên trán, khắp người lạnh lẽo cả đi.
"Thế nào? Ngươi không dám à?" Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử, cười lạnh hỏi.
Giờ phút này, Phù Tiên Tử mặt mũi trắng bệch, cắt không còn giọt máu, cứ thế trừng mắt nhìn Tu Thần.
"Đại nhân đang hỏi ngươi đó!" Thiên Thọ Lão Quy híp híp mắt, tăng thêm sức lực trên tay, cả phần cổ của Phù Tiên Tử đều bị bóp méo, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào.
"Tu Thần, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Ngươi cứ nói thẳng ra, không cần làm bộ làm tịch thế này với ta!" Phù Tiên Tử cắn răng hỏi.
Mục đích?
Vô Thần nghe thấy Phù Tiên Tử hỏi vậy thì hơi sửng sốt.
Mục đích của Tu Thần không phải quá rõ rồi sao?
Chính là muốn Phù Tiên giới của lão đó?
Vì sao lại hỏi loại vấn đề này?
Chẳng lẽ hắn còn muốn thống nhất cả chín Đại Nguyên giới hay sao?
"Mục đích của ta là gì chẳng lẽ ngươi không biết?" Tu Thần cười nhạt hỏi, khẽ vuốt ngón tay của mình, sau đó vung cánh tay lên.
"Thế mà ngươi lại thấy khó tin, vậy chính miệng ta sẽ nói cho ngươi biết! Mục đích của ta chính là chín đại Nguyên giới này! Chúa tể của Phù Tiên giới - một Nguyên giới lót đường trong chín đại Nguyên giới - như ngươi, không có tư cách đấu với ta! Phù Tiên Tử, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, chiến thư này ngươi có nhận hay không?"
Tu Thần trầm giọng quát lên, giọng nói giống như chuông lớn gõ mạnh vào tim Phù Tiên Tử và Vô Thần, chấn động đến độ thần hồn của hai người đều run rẩy. Giờ phút này bọn họ mới thực sự cảm nhận được linh hồn của mình bị quất một trận tơi bời.
Vô Thần trợn tròn mắt như muốn nứt ra, ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn Tu Thần.
Mà so với nỗi hãi hùng của Vô Thần thì giờ phút này Phù Tiên tử còn kinh ngạc hơn.
Bởi vì một tiếng quát của Tu Thần khiến bản thể của lão cũng cảm nhận được sức mạnh xé rách linh hồn!
Đây là loại thủ đoạn gì?
Giờ Phù Tiên Tử căn bản không dám nghĩ sâu hơn, cũng không dám nhận lời thách thức.
"Ngươi! Rốt cuộc ngươi có tu vi gì? Rốt cuộc ngươi là ai?" Phù Tiên Tử lộ ra vẻ mặt dữ tợn, gầm lên hỏi.
Tu Thần thở dài một tiếng, bay vút lên không trung, đạp bước đến trước mặt Phù Tiên Tử.
Thiên Thọ Lão Quy vội vàng thả Phù Tiên Tử ra, lùi lại bên người Tu Thần, hơi cúi đầu xuống.
"Lão cổ hủ chính là lão cổ hủ, tư duy đã cứng ngắc mất rồi. Ta hỏi ngươi câu gì thì ngươi đáp câu nấy, không quan tâm ta hỏi vấn đề gì đã hỏi lại ta, ngươi có biết làm vậy rất không lễ phép không?"
"Ngươi nhận lời thách thức cũng chẳng vấn đề gì, dù sao Tu Thần ta cũng nhất định phải giết chết Phù Tiên Tử nhà ngươi! Ta cho ngươi thời gian chuẩn bị, dùng hết tất cả thủ đoạn của ngươi đi. Mười hiệp, ta cho ngươi mười hiệp để ngươi bày bố trận địa giết chết ta. Sau mười hiệp, ngươi vẫn không động được đến ta thì hoặc là ngươi quy thuận, hoặc là phải biến mất."
Tu Thần lạnh nhạt nói, sau đó đánh một chưởng ra.
"Ầm!"
Cỗ hóa thân của Phù Tiên Tử nổ thành tro bụi trong nháy mắt, những gì cần nói hắn đã nói xong, không nhất thiết phải tốn nước bọt với lão nữa.
Hiện giờ Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần chỉ bao trùm biên cảnh Cực Bắc mà thôi, vừa rồi hắn muốn lừa Phù Tiên Tử để bản thể của lão đánh tới đây nhưng lại thất bại. Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa, hắn sẽ ném áp lực về phía Phù Tiên Tử, để xem lão sẽ đối phó với hắn như thế nào.
Dù sao Tu Thần sẽ không ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch của mình, cứ để Phù Tiên Tửu lăn qua lăn lại tùy thích.
Dĩ nhiên tốt nhất vẫn là bản thể của Phù Tiên Tử trực tiếp tới đây, vậy sẽ bớt rất nhiều chuyện.
Hóa thân của Phù Tiên Tử bị Tu Thần đánh nát, hiện giờ chỉ còn lại mình Vô Thần đang ngây ra như phỗng bên cạnh.
Tu Thần nhìn về phía Vô Thần, khóe miệng hơi giương lên, hắn bảo: "Có ngạc nhiên với mừng rỡ không? Có bất ngờ lắm không? Có phải ngươi phát hiện mình chẳng khác nào một tên ngu ngốc còn muốn đấu với ta đến trời tàn đất tận, trời long đất lở không?"
Vô Thần nhìn Tu Thần với ánh mắt sợ hãi, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
"Có thể... Có thể thả ta một lần được không?" Vô Thần nói với giọng điệu hơi van nài.
Hiện giờ trong lòng Vô Thần vô cùng tuyệt vọng, bản thể của Phù Tiên Tử không đến, vậy mạng của y sẽ hoàn toàn bị Tu Thần chi phối.
"Có thể, song ngươi phải giúp ta làm một việc." Tu Thần nhếch miệng cười bảo.
Vô Thần hơi ngơ ngác, cười bồi hỏi: "Ngài... ngài nói đi... Tiểu nhân nhất định làm theo..."
Giờ y đã hoàn toàn không có tư cách để đàm phán bất kỳ điều kiện gì với Tu Thần, Tu Thần không giết y đã khiến y bất ngờ và mừng rỡ lắm rồi.
"Biến suy nghĩ trước đó của ngươi thành hành động." Tu Thần mỉm cười nói.