Chương 424. Sự chờ mong của Vô Thần! Cơ hội trở mình!
Tu vi Thiên Cương và Phù Tiên Tử ngang ngửa nhau, thực lực đều đến Phệ Thiên Hành Giả cấp sáu.
Phệ Thiên Hành Giả cấp sáu cũng chính là Khống Chế Thời Gian.
Bọn họ cũng như Tu Thần đều có thể nhanh chóng tạo ra cường giả.
Nhưng vẫn là vấn đề cũ kia, sinh linh chi lực mà bọn họ cần tiêu hao thật sự quá nhiều.
Sinh linh chi lực cần tiêu hao để tăng tốc thời gian cho một người bình thường trở thành Thần Vương e là phải ngốn hết quá nửa số bọn họ đã tích góp được. Cho nên trên cơ bản bọn họ sẽ không sử dụng đến năng lực này.
Năng lực càng về sau này thì lượng sinh linh chi lực tiêu hao càng khổng lồ. Ngay cả việc sử dụng năng lực Vãng Sinh Chuyển Hồn để tìm hiểu quá khứ kiếp trước của một người cũng khiến họ tiêu hao một lượng vô cùng lớn.
Nếu như dùng Vãng Sinh Chuyển Hồn để thăm dò Tu Thần, thì sẽ trực tiếp tiêu tan một phần ba sinh linh chi lực hiện giờ của bọn họ! Thậm chí còn nhiều hơn!
Năng lực của Phệ Thiên Hành Giả hơn tất nhiên có thể tùy ý sử dụng với người có tu vi thấp, không hao phí quá nhiều, nhưng dùng với người có tu vi cao hơn hoặc là bản thân người đó cũng có năng lực Phệ Thiên Hành Giả thì số sinh linh chi lực tiêu hao càng lớn. Về cơ bản chẳng ai tùy tiện thử thực hiện cả.
“Ngươi đã dùng Vãng Sinh Chuyển Hồn với hắn sao?” Thiên Cương hỏi.
Phù Tiên Tử cười nhạo, nhìn sang Thiên Cương với ánh mắt chế giễu, nói: “Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn, một lần Vãng Sinh Chuyển Hồn sẽ mất một phần ba sinh linh chi lực của ta. Ngươi cảm thấy ta sẽ ngu ngốc đến mức dùng lung tung thế sao?”
Thiên Cương cười ha ha, nói bằng giọng điệu hứng thú: “Mất một phần ba sinh linh chi lực nhưng có thể đổi lại sự an tâm, không phải rất hời sao? Lỡ như thân phận và thực lực của hắn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi, đến lúc đó không chỉ mất một phần ba thôi đâu.”
Khoảng thời gian gần đây, ai cũng nhận thấy cửu đại Nguyên giới xảy ra nhiều biến cố. Nếu như có thể khiến Phù Tiên Tử tiêu hao mất một phần ba sinh linh chi lực, Thiên Cương sẽ vô cùng vui vẻ với chuyện đó.
Mặc dù bên ngoài bọn họ có quan hệ đồng minh, nhưng trong lòng mỗi người đều ước gì đối phương chết nhanh một chút.
Vẫn là câu nói kia, không có bằng hữu mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi.
Đối mặt với câu khích tướng của Thiên Cương, Phù Tiên Tử cười lạnh vài tiếng, nói bằng giọng điệu chế nhạo: “Nếu không ta đày Tu Thần vào Thiên giới của ngươi, sau đó ngươi sử dụng Vãn Sinh Chuyển Hồn xem xem? Với thực lực và thủ đoạn của ngươi, nói không chừng sẽ có cách chiêu mộ được hắn vào dưới trướng thì sao? Có thể nói Tu Thần này lợi hại hơn tên Trường Sinh kia của ngươi nhiều, có một người như thế trợ giúp sẽ rất có lợi cho ngươi."
Thiên Cương cười ha ha, nói: “Xin khiếu, hắn xuất hiện ở Phù Tiên giới của ngươi, tất nhiên là nhắm vào ngươi rồi. Ta việc gì phải nhúng tay vào? Ngươi định tiếp tục giữ hắn lại để xem hành động của hắn, thì ngươi cứ làm đi. Ta không muốn nhảy vào vũng nước đục này đâu.”
Phù Tiên Tử nheo mắt, hỏi bằng giọng âm trầm: “Cho nên lần này ngươi đến để cười nhạo, trào phúng ta vài câu thôi sao?”
“Cũng không hẳn là thế, chỉ muốn nhắc nhở ngươi hiện giờ quan hệ giữa chúng ta là đồng minh, ngươi gặp khó khăn thì cứ nói với ta, thuộc hạ Vô Thần của ngươi và Trường Sinh chân trong chân ngoài, định làm gì sau lưng ta đều nhìn thấy cả. Đã là người thì đôi lúc vẫn muốn an tâm một chút. Chuyện ở Phù Tiên giới của ngươi thì tự ngươi phải xử lý, đừng có lôi Thiên giới của ta vào.” Giọng điệu Thiên Cương bỗng dưng trở nên vô cùng lạnh lẽo, mang theo chút cảnh cáo.
Mặc dù lão cũng tò mò thân phận của Tu Thần nhưng thời điểm hiện tại không định để Thiên giới xảy ra biến cố lớn gì. Nếu như có thể nhìn thấy Tu Thần quậy Phù Tiên giới đến mức long trời lở dất thì tất nhiên là tốt nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể kéo Thiên giới của lão xuống nước cùng.
Phù Tiên Tử chỉ cười khẽ vài tiếng, nói: “Ngươi vẫn nên cẩn thận đi, tính cách của ngươi và tên phản đồ kia trái lại rất giống nhau.”
Nghe thấy hai chữ “phản đồ”, bóng hình mờ ảo của Thiên Cương lại run lên, trầm giọng nói: “Nghĩa là hiện giờ y không ở Phù Tiên giới của ngươi đúng không?”
“Không, chỉ có mấy phân thân mà thôi, nghe nói là đến Bắc Lý giới? Nói không chừng hiện giờ đã trà trộn vào sâu lắm rồi? Hầy, hắn là người duy nhất trong đám hậu bối mà ta nhận định là nhân tài, thế mà bị ngươi ép thành phản đồ. Hiện giờ lại xuất hiện thêm một Tu Thần. À đúng rồi, hình như Tu Thần và tên đồ đệ kia của ngươi có dây mơ rễ má gì đó, cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ.” Khóe miệng Phù Tiên Tử cong lên thành nụ cười chế nhạo, hiển nhiên lúc này lão đang cố ý chọc cho Thiên Cương cảm thấy chán ghét.
“Ngươi không cần dùng mấy lời này để đá đểu ta, chuyện năm ấy rốt cuộc thế nào thì trong lòng ngươi tự biết rõ hơn bất kỳ ai. Có một vài chuyện trong lòng mọi người tự biết là được rồi. Thôi, nếu ngươi cho rằng Tu Thần vẫn còn nằm trong lòng bàn tay mình thì ngươi cứ tự giải quyết đi. Nhắc ngươi một câu, đừng nên xem thường bất kỳ ai! Nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là quá tự cao tự đại, luôn cảm thấy hậu bối không thể nào đuổi kịp ngươi được.”
“Thời thế đã đổi thay, hậu bối chưa chắc đã kém cỏi hơn tiền bối đâu, sự xuất hiện của tên Tu Thần này chính là ví dụ tốt nhất. Ngươi tự mà lo liệu lấy.”
Thiên Cương ném lại những lời này xong, bóng dáng mờ ảo của lão lập tức biến mất.
Phù Tiên Tử nhìn mặt hồ nơi ảnh ảo Thiên Cương vừa biến mất, đôi mắt âm trầm hơi nheo lại, không biết trong lòng đang suy tư điều gì.
Sau một lúc Phù Tiên Tử chậm rãi đứng dậy đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ tĩnh lặng, chân mày hơi cau lại.
“Sư tôn!”
Vô Thần xuất hiện ở sau lưng Phù Tiên Tử, bên cạnh y còn hai người khác là Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử.
Giờ phút này trông thấy Phù Tiên Tử, trong lòng Vô Thần quả thật cảm xúc lẫn lộn. Trong suy nghĩ của y, Tu Thần đã cường đại đến mức có thể sánh ngang với Phù Tiên Tử.
Cho nên hiện giờ y rất lo lắng cho tương lai của Phù Tiên giới. Y không biết Phù Tiên Tử và Tu Thần đấu đá nhau rốt cuộc ai sẽ là người đứng vững đến cuối cùng.
Phù Tiên Tử hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh Vô Thần.
Vô Thần đang quỳ dưới đất, còn hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử thì mặt không đổi đứng bên cạnh, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, không còn bộ dáng khúm núm của kẻ dưới trước đây nữa.
Tất nhiên, bọn họ được Tu Thần hồi sinh, bây giờ đã hoàn toàn là người của hắn.
Người của Tu Thần thì chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ông trời có tới cũng dám mắng lại.
“Hai người các ngươi cũng có vẻ to gan nhỉ? Không sợ lão phu lại giết chết các ngươi ngay à?” Phù Tiên Tử mỉm cười hỏi Thiên Thọ Lão Quy.
Vô Thần nhìn nụ cười trên mặt Phù Tiên Tử, hơi sửng sốt.
Trong tưởng tượng của y, Phù Tiên Tử lúc này hẳn sẽ vô cùng phẫn nộ, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, tàn bạo. Nhưng tại sao Phù Tiên Tử trước mắt lại có dáng vẻ giống như mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay vậy?
Chẳng lẽ vẻ phẫn nộ và mất mặt lão lộ ra trước mặt Tu Thần lúc trước chỉ là diễn sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vô Thần bỗng nhiên dâng lên sự phấn khích.
Chỉ cần Phù Tiên Tử vẫn còn sức lực thì mọi chuyện vẫn còn hy vọng! Vô Thần y vẫn còn cơ hội trở mình!