Chương 425: Hiệp đầu! Phù Tiên Tử lại bị giết lần nữa!
Từ sau khi Vô Thần rời đi, trong lòng y vẫn luôn sợ hãi không thôi.
Y hiểu rất rõ quan hệ giữa mình và Tu Thần, tuyệt đối không có khả năng dĩ hòa vi quý. Thế mà Tu Thần lại thật sự bỏ qua cho y, khiến y có cảm giác như đang nằm mơ.
Cho nên y lập tức chạy đến Phù Tiên cốc tìm sư tôn.
Vô Thần cảm thấy Tu Thần chắc chắn đã gieo vào người y một loại cấm chế lấy mạng nào đó. Với tu vi hiện tại của hắn, làm những chuyện đó cũng không quá khó khăn. Chính y đã tự mình kiểm tra nhưng hoàn toàn không phát hiện ra, thế nên chỉ có thể đi cầu cứu Phù Tiên Tử.
“Ngươi vẫn còn giữ lại hai người này ở bên cạnh sao?” Phù Tiên Tử nhìn về phía Vô Thần, nói với giọng lành lạnh.
Lão xem thường hai người Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử, bọn họ đều chỉ là sâu bọ mà thôi. Điều đáng suy ngẫm nhất hiện giờ chính là tại sao Tu Thần lại hao phí nhiều sinh linh chi lực để tái tạo hai người mà lão đã tiêu diệt như vậy?
Thần Vương lợi hại thế sao?
Đối với những người khác mà nói thì lợi hại, nhưng đối với những người có cấp bậc như Phù Tiên Tử mà nói thì hoàn toàn không đáng để vào mắt. Dù sao lão sẽ tuyệt đối không hao tốn nhiều sinh linh chi lực như thế để tái tạo hai tên Thần Vương này, dù chỉ một người thôi cũng không thể.
Sắc mặt Vô Thần cứng đờ, thoáng nhìn sang Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử.
Hai người này vốn là thuộc hạ đắc lực của y, do một tay y bồi dưỡng, ai biết bây giờ lại biến thành người của Tu Thần, chuyện này khiến y vừa tức vừa khó chịu.
“Sư tôn, Tu Thần cho bọn họ một lần nữa về dưới trướng đồ nhi…” Giọng điệu Vô Thần có chút cay đắng, trả lời.
Dù bây giờ y đã ở trước mặt Phù Tiên Tử nhưng cũng không dám nói quá lố. Y sợ Tu Thần sẽ khởi động cấm chế bí thuật gì đó xử lý mình.
Phù Tiên Tử nheo đôi mắt sâu, đi đến trước mặt Thiên Thọ Lão Quy.
Vẻ mặt Thiên Thọ Lão Quy vẫn lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh không hề dao động. Hiển nhiên uy áp của Phù Tiên Tử lúc này hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì đối với lão, không chạm đến tinh thần của lão.
“Cho nên ngươi muốn ra tay giết bọn ta sao?” Thiên Thọ Lão Quy nhìn chằm chằm Phù Tiên Tử, thản nhiên hỏi.
“Tu Thần vừa nói sẽ tiếp mười hiệp với lão phu.” Phù Tiên Tử cười ha ha, sau đó đôi mắt bỗng nhiên hiện lên ánh sáng lạnh.
“Ầm ầm.”
Hai tiếng nổ vang lên, cơ thể Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử trong nháy mắt đã nổ tung thành màn sương máu văng đầy trời.
Vô Thần xoay đầu nhìn mảng sương máu lan ra khắp nơi, cả người đều sững sờ.
“Đây là hiệp đầu, không phải người của mình thì nên giết.” Phù Tiên Tử thản nhiên nói.
Vô Thần cười khổ, nói: “Sư tôn, thực lực của Tu Thần thâm tàng bất lộ. Bây giờ hắn lại còn thả con về, đồ nhi sợ hắn đã dùng thứ cấm chế lấy mạng nào đó lên người mình. Cho nên hắn sắp xếp hai người này ở bên cạnh mà đồ nhi cũng không dám làm gì…”
Phù Tiên Tử cười lạnh, nhìn Vô Thần nói: “Yên tâm đi, hắn không dùng bất cứ cấm chế nào lên người ngươi đâu.”
Ngay khi Vô Thần xuất hiện thì Phù Tiên Tử đã dò xét y, không phát hiện bất kỳ cấm chế nào.
“Không có ạ?”
Vô Thần ngớ người, vẻ mặt đầy vẻ khó tin.
“Ngươi không tạo ra uy hiếp nào với Tu Thần cả, hắn đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn lên người ngươi.” Phù Tiên Tử tự tin nói.
Trong Chư Thiên Vạn Giới này, Phù Tiên Tử vô cùng tự tin không có ai có thể động tay động chân dưới mí mắt của lão, Tu Thần dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể.
Nghe Phù Tiên Tử nói thế, Vô Thần hoàn toàn yên tâm, nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở nên vô cùng phẫn nộ.
Nếu dùng cấm chế lấy mạng với y thì có thể thấy rõ rằng Tu thần vẫn đề phòng y, đồng nghĩa với việc y có sức uy hiếp với hắn. Nhưng Tu Thần chẳng làm gì, đó chính là thật sự xem thường y, việc này khiến Vô Thần làm sao mà dễ chịu được?
Coi thường cái đầu ngươi ấy!
“Sư tôn, vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì? Chẳng nhẽ nhìn tên Tu Thần kia muốn làm gì thì làm ở Phù Tiên giới sao?” Vô Thần cắn răng, sắc mặt u ám, hỏi.
“Đừng nóng vội, trước khi tra ra kẻ nào đứng sau hắn thì cứ để hắn nhảy nhót thêm vài ngày đi.” Phù Tiên Tử cười, có vẻ như đã tính trước mọi chuyện.
Điều hiện giờ Phù Tiên Tử kiêng kị không phải là Tu Thần, mặc dù Tu Thần đúng thật khiến lão khiếp sợ, cũng thật sự có năng lực uy hiếp lão nhưng không phải bây giờ.
Chuyện Phù Tiên Tử muốn biết nhất chính là rốt cuộc Tu Thần làm sao có được tu vi như bây giờ! Nếu như nói tự hắn dựa vào bản thân từng bước tu luyện mà nên thì Phù Tiên Tử tuyệt đối không tin.
“Người đứng sau? Không phải người đã nói hắn là kí chủ của hệ thống vô địch do Qua Thiên sáng tạo nên sao? Chẳng nhẽ không phải?” Vô Thần kinh ngạc hỏi.
Trước đây, khi mà Phù Tiên Tử có nói với Vô Thần về hệ thống Qua Thiên, trong lòng y kỳ thật đã có ý định muốn bắt chước con đường này. Nhưng có ý tưởng mà lại không có phương pháp, y không biết làm sao để tạo ra một hệ thống. Đó chính là tuyệt kỹ độc môn của Qua Thiên.
Sau khi nhìn thấy Tu Thần cường đại thế nào, trong lòng Vô Thần càng them muốn. Nếu như Qua Thiên cho y một hệ thống thế này thì đó chẳng phải sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng hay sao? Có phải bản thân y sẽ càng mạnh mẽ hơn Tu Thần không?
Nhưng bây giờ nghe ý Phù Tiên Tử thì hình như không phải nguyên nhân do hệ thống của Qua Thiên, điều này khiến y lại khó lòng bình tĩnh.
Phù Tiên Tử cười lạnh vài tiếng, nhìn sang mặt hồ tĩnh lặng xa xa, nói: “Nếu hệ thống do Qua Thiên tạo nên thật sự có thể bồi dưỡng được một người như Tu Thần thì có lẽ chính lão ta cũng phải khóc đến chết rồi. Bởi vì Tu Thần của hiện tại không phải là người hệ thống Qua Thiên có thể kiểm soát nữa, hao phí một lượng lớn sinh linh chi lực để tạo nên hệ thống, sau đó lại trở thành "ki cóp cho cọp nó xơi", Qua Thiên nào có ngu ngốc như vậy.”
Vô Thần như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, Phù Tiên Tử nói khá hợp lý.
Khi Qua Thiên tạo ra hệ thống không thể cho phép xảy ra tình huống như vậy.
Nếu là y, thì sẽ đợi đến khi thực lực của kí chủ tang đến mức vẫn còn có thể khống chế thì sẽ thu hoạch ngay. Còn thực lực mà Tu Thần biểu hiện lại vượt quá mức mà đại lão Nguyên giới có thể chấp nhận được, Qua Thiên tất nhiên cũng sẽ không ngu xuẩn như thế.
“Cho nên là kẻ phía sau Tu Thần là một người hoàn toàn khác?” Vô Thần nghiến răng nói.
Trong lòng của y có chút oán trách Phù Tiên Tử, một thằng ranh không rõ tên tuổi có thể có được tu vi như hiện giờ, còn y “lên bờ xuống ruộng” vì Phù Tiên Tử mà vẫn chỉ là một Phệ Thiên Hành Giả cấp ba?
Phù Tiên Tử xua tay với Vô Thần, nói: “Vấn đề này không cần ngươi phải lo, điều bây giờ ngươi cần làm là quản lý Phù Tiên giới cho tốt. Biên cảnh Cực Bắc đã trở thành lãnh địa của Tu Thần thì cứ từ bỏ, người của ngươi cũng không cần đến đó.”
“Nếu Tu Thần vẫn muốn bành trướng thì sao?" Vô Thần hỏi.
Phù Tiên Tử nhướng mày, một cỗ uy áp kinh người cuốn về phía Vô Thần.
Vô Thần tái mặt, lúc này mới quỳ xuống nói: “Đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi tất nhiên không thể phụ sự tín nhiệm của sư tôn, quản lý Phù Tiên giới thật tốt.”
“Nên làm điều gì thì vi sư đã nói với ngươi rồi, những chuyện khác không nên hỏi thì đừng hỏi, về đi.” Phù Tiên Tử lạnh giọng quát.
Nhưng khi Vô Thần vừa đứng dậy định rời đi, hai khí tức cường đại từ hướng đông nhanh chóng bay về phía này.
Sắc mặt Phù Tiên Tử và Vô Thần chợt thay đổi, xoay đầu nhìn về phía bên phải.
Lời tác giả: Nói một chút về đẳng cấp của Phệ Thiên Hành Giả. Tu Thần có chín cấp, mà những người khác chỉ có tám cấp, họ không có cấp thứ nhất là Tu Vi Vô Địch. Tu Vi Vô Địch là năng lực dành riêng cho nhân vật chính. Cho nên năng lực Khống Chế Thời Gian là năng lực cấp sáu.