Chương 426. Phù Tiên Tử nổi giận! Thần Vương giết không hết!
Hai bóng người xuất hiện trước mặt Phù Tiên Tử và Vô Thần.
Đối với hai người này, bất kể là Vô Thần hay Phù Tiên Tử đều quá quen thuộc, quả thực là quen đến không thể nào quen hơn được.
Đặc biệt là Vô Thần, ngay cả khi hai người trước mắt này hóa thành tro thì y cũng vẫn nhận ra.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử!
Phù Tiên Tử vừa mới giết chết hai người này vào mấy phút trước, bây giờ lại chạy tới trước mặt lão và Vô Thần.
Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử vẫn mang dáng vẻ không có chút biểu cảm nào như cũ, từ điệu bộ và nét mặt không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì, đứng trước mặt bọn họ một cách vô cùng lạnh nhạt.
Hiện tại, da gà của Vô Thần đã nổi hết cả lên, mà sắc mặt của Phù Tiên Tử lại càng u ám hơn, đến mức sắp nhỏ cả nước.
Nếu nói lần đầu tiên Tu Thần vì thể hiện bản lĩnh trước mặt lão, mà không ngại hao phí một lượng lớn sinh linh chi lực để trùng tố hai người Thiên Thọ Lão Quy, thì lần này được xem là gì?
Hai Thần Vương!
Ngươi tái tạo ra cũng thôi đi, lại còn gửi tới đây để ta giết nữa chứ?
Đây không phải là lãng phí sinh linh chi lực sao?
Phù Tiên Tử chưa từng gặp người nào hoang phí như vậy!
Sinh linh chi lực không thể nói thu thập là có thể thu thập được, muốn chuyển hóa toàn bộ sinh linh chi lực của Chư Thiên Vạn Giới thành của mình hết, không chỉ cần có thực lực và phương pháp mạnh mẽ, mà còn cần cả thời gian nữa!
Thoáng cái đã làm ra bốn Thần Vương, Phù Tiên Tử tỏ ra hoàn toàn không hiểu động tác này của Tu Thần.
Đừng nói là bốn, một người lão cũng tiếc!
"Đại nhân đã nói rồi, để chúng ta theo bên cạnh ngươi." Thiên Thọ Lão Quy nói với Vô Thần bằng vẻ mặt lạnh tanh, lão vốn dĩ không để ý tới Phù Tiên Tử.
Sắc mặt Vô Thần tái nhợt, nhìn thoáng qua Phù Tiên Tử.
Y không dám nói năng lung tung vào tình huống hiện tại, vẫn nên đợi Phù Tiên Tử xử lý thì hơn.
Phong Bà Tử nhìn về phía Phù Tiên Tử rồi nói: "Đại nhân đã nói, vừa rồi là hiệp một, ngươi vẫn còn chín hiệp nữa."
"Ha ha ha!"
Đột nhiên, Phù Tiên Tử phát ra tiếng cười to.
"Được! Được lắm! Ta ngược lại muốn nhìn xem! Rốt cuộc Tu Thần hắn có bao nhiêu bản lĩnh! Có bao nhiêu sinh linh chi lực để lãng phí!"
Phù Tiên Tử cười đến mức vẻ mặt dữ tợn, sau đó trực tiếp vung tay.
Cơ thể của Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử lại nổ tung một lần nữa, hóa thành sương máu đầy trời.
Vô Thần nuốt nước miếng đánh ực, ánh mắt nhìn về phương xa.
Lần này hẳn sẽ không tới đây nữa chứ?
Phù Tiên Tử cũng đang đợi, sắc mặt nặng nề, lão thật sự không tin lần này giết hai người họ, Tu Thần còn dám tái tạo rồi phái tới đây!
Nếu có thể, vậy có bao nhiêu giết bấy nhiêu! Chung quy sẽ có lúc Tu Thần hao hết sinh linh chi lực.
Vì thể hiện một phen mà hao hết sinh linh chi lực của mình, Phù Tiên Tử quả thực không biết rốt cuộc đầu Tu Thần đang nghĩ những gì nữa.
Đối với lão mà nói, làm chuyện gì cũng đều có mục đích, mà mục đích của tất cả hành động lúc này của Tu Thần là gì?
Lẽ nào là muốn khiến mình ghét bỏ?
Như vậy thì lão cảm thấy mình đã đánh giá cao Tu Thần rồi, kẻ làm cách thức ngu xuẩn này, chỉ sợ không tìm ra được người thứ hai trong Chư Thiên Vạn giới.
"Hẳn sẽ không tới nữa đâu nhỉ?"
Vô Thần nhìn một lát, chợt thở phào nhẹ nhõm rồi nói với sư tôn của mình.
Nếu cứ liên tục xuất hiện, thì tim y thật sự có chút không chịu nổi mất, đây đúng là khoa trương đến mức vô lý.
Tu Thần giống người ngu xuẩn sao?
Vô Thần hoàn toàn không cho là vậy, thậm chí mấy lần giao chiến này với Tu Thần, lần nào cũng bị y cũng bị hắn gài bẫy, sỉ nhục, loại người này sẽ ngu xuẩn sao?
Nhưng tại sao Tu Thần lại đưa hai Thần Vương này tới để Phù Tiên Tử giết? Vô Thần thật sự không nghĩ ra được.
Phù Tiên Tử thu ánh mắt lại, lão cũng cảm thấy Tu Thần sẽ không tái tạo hai người Thiên Thọ Lão Quy rồi đưa tới đây nữa, cho nên lão nói với Vô Thần: "Sẽ không tới đâu, tái tạo hai Thần Vương sẽ hao phí rất nhiều sinh linh chi lực, cho dù là vi sư cũng không thể tùy hứng như vậy. Tu Thần đó chỉ để chọc tức hai sư đồ chúng ta, cho nên mới đập nồi dìm thuyền, tái tạo hai người đó đưa đến đây, hừ! Quả thực là ngu ngốc đến cực điểm."
Vô Thần nghe được tiếng hừ lạnh châm biếm của Phù Tiên Tử, chỉ có thể cười gượng vài tiếng, xem như phụ họa, nhưng thực ra trong lòng y lại vô cùng hoảng loạn và bất an.
Nỗi kinh hãi mà Tu Thần mang lại cho y thực sự quá lớn, ngươi vốn dĩ không biết rốt cuộc trong đầu người này nghĩ gì, đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh.
"Được rồi, ngươi về đi. Bên phía Tu Thần, vi sư sẽ đối phó." Phù Tiên Tử phất tay rồi nói.
Thế nhưng vừa mới vung tay, sắc mặt hai người đã lập tức thay đổi.
Hơn mười bóng người đang bay về phía bọn họ, tuy còn cách chỗ bọn họ rất xa, nhưng với thực lực của Phù Tiên Tử và Vô Thần, khi đám người vừa xuất hiện thì đã cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ rồi.
Ước chừng có mười tám người!
Chín Thiên Thọ Lão Quy và chín Phong Bà Tử!
Giờ khắc này, mặt mũi Vô Thần trắng bệch, y cảm thấy hình như mình đã hiểu sai chỗ nào đó về sinh linh chi lực, thực ra sinh linh chi lực có thể nhanh chóng hồi phục? Bằng không, Tu Thần lấy đâu ra tự tin để tùy tiện và ngông cuồng như vậy? Trong chớp mắt tái tạo ra mười tám người!
Quả thực là khoa trương đến mức ức hiếp người ta!
Lúc này, Phù Tiên Tử cũng mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
Nói đùa kiểu gì thế?
Mười tám Thần Vương!
Tu Thần đã sử dụng hết sạch toàn bộ sinh linh chi lực sao?
Phù Tiên Tử lấy mình làm ví dụ, nếu để lão hồi sinh Thần Vương, nhiều nhất cũng chỉ mười hai người, sau đó thì sinh linh chi lực hấp thu được cả đời sẽ hao tổn gần như hết sạch.
Đột nhiên mười tám người tái tạo này nhảy ra trước mắt, quả thực là muốn phá vỡ tam quan của lão mà.
Tu Thần là kẻ điên sao?
Cho dù ngươi có lợi hại tới đâu, có nhiều sinh linh chi lực đến đâu, cũng không thể đùa như vậy được?
"Đại nhân của các ngươi, thật sự phung phí vậy sao? Thế nào? Lần này lại đưa mười tám người tới để lão phu giết sao?" Ánh mắt Phù Tiên Tử sắc bén hẳn lên, lão cười lạnh nhìn Thiên Thọ Lão Quy và Phong Bà Tử đứng thành một hàng trước mặt, nói.
Mười tám Thần Vương có gương mặt giống nhau bay lơ lửng trước mặt, mặt không biểu cảm, trên cơ thể tản ra khí tức của Thần Vương. Hình ảnh này quả thực có chút khiến người ta kinh hồn bạt vía, đặc biệt là đối với Vô Thần, trong lòng y lại càng chấn động hơn.
Y tốn bao nhiêu năm mới bồi dưỡng ra được hai Thần Vương, thế nhưng thứ này vào trong tay Tu Thần, lại chạy tới cả đám như thể hoàn toàn không có giá trị.
"Đại nhân đã nói, đây là hiệp hai của ngươi, ngươi có thể chọn giết hết toàn bộ, chúng ta sẽ không phản kháng." Mười tám Thần Vương đồng thanh nói, giọng nói đúng mực, vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Phù Tiên Tử.
Phù Tiên Tử nghe được những lời này, mí mắt giật mạnh một cái, đôi mắt híp lại lóe ra sát khí nồng đậm.
Lão quả thực đã bị Tu Thần chọc giận rồi, cho dù lão biết Tu Thần cố tình làm vậy để khiến mình chán ghét, nhưng lão vẫn trúng chiêu,
"Được lắm! Cho nên nếu lần này lão phu tiêu diệt toàn bộ các ngươi, thì lần sau sẽ tới nhiều hơn chứ gì? Một trăm? Một nghìn? Hay là mười nghìn?" Phù Tiên Tử lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt của Vô Thần ở bên cạnh run lên, y nhìn về phía sư tôn mình.
Y đột nhiên có một suy nghĩ, liệu cuối cùng sẽ thật sự có hàng nghìn Thần Vương chạy tới đây không?
Nghĩ đến hình ảnh này, Vô Thần không nhịn được mà phát lạnh cả người, da gà đều nổi hết cả lên.
Chuyện điên cuồng thế này, thật sự phù hợp với tính cách của Tu Thần, nếu hắn có thể làm được, vậy chắc chắn sẽ làm.