Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 431: Ta là Pháp Hải! Đại uy thiên long!

Chương 431: Ta là Pháp Hải! Đại uy thiên long!

Dưới một vực thẳm trong rừng rậm ở Phù Tiên giới, một nam tử mặt mũi tuấn tú, mặc áo cà sa màu trắng, đầu trọc, đang đi lại không phát ra tiếng động nào.

Những nơi nam tử đi qua, cây cỏ sinh linh đều héo rũ tàn tạ, trong phạm vi mười dặm, mọi thứ đều bị phủ một lớp băng lạnh dày.

Trong tay nam tử đang nắm Phật châu màu nâu, đôi mắt phượng của hắn trông có vẻ yêu dị, mi tâm có một nốt ruồi đen. Cả người trông vô cùng lạnh lẽo, chẳng toát ra chút tình cảm nào.

Đi tới trước một hồ nước, nam tử dừng bước, lần từng viên Phật châu qua ngón cái, chỉ đứng im nhìn mặt hồ, không lên tiếng.

"Răng rắc..."

Tiếng vang giòn giã chợt vang lên, mặt hồ bắt đầu kết băng, chỉ chớp mắt đã phủ kín toàn bộ.

Nam tử tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này, không gian trước mặt hắn bỗng vặn vẹo, hai bóng người xuất hiện ở trong đó.

Hai bóng người này chính là Vô Thần và Trường Sinh.

"Ngươi là ai?" Vô Thần lạnh giọng hỏi.

Đi thêm về phía trước ba trăm dặm nữa chính là núi Vô Thần của y, mọi cấm chế xung quanh dường như đều vô dụng với hắn. Điều này khiến Trường Sinh và Vô Thần đang bàn bạc việc hợp tác trong đại điện đột nhiên cảnh giác.

Nam tử trước mặt này, bất kể là hình dáng hay khí tức đều vô cùng xa lạ với Vô Thần.

Nhưng Vô Thần lại có cảm nhận vô cùng kỳ dị đối với hắn, khí tức của hắn tuy xa lạ, nhưng tổng thể lại khiến y cảm giác như đã từng quen biết.

Gần đây ngày càng có nhiều yêu ma quỷ quái xuất hiện ở Phù Tiên giới, giờ lại còn có người trực tiếp xông vào phạm vi núi Vô Thần của y. Đây là chuyện mà trước kia tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Nam tử nhìn Vô Thần, rồi lại liếc mắt nhìn ảnh ảo của Trường Sinh bên cạnh y.

"Lão không phải người trong giới này, sao các ngươi liên hệ với nhau được?" Nam tử hỏi, giọng nói lạnh lùng hờ hững, không nghe ra bất cứ tâm trạng nào.

Vô Thần nhướng mày, y không nhìn thấu tu vi của nam tử trước mắt này.

"Ha ha, Vô Thần, không ngờ Phù Tiên giới của các ngươi lại thú vị đến mức này. Bây giờ chó mèo gì cũng có thể chạy đến chất vấn ngươi." Trường Sinh ở bên cạnh bật cười đầy khinh thường.

Nam tử nhìn về phía Trường Sinh, nói: "Nhìn từ khí tức, ngươi là người của Thiên giới?"

Vô Thần và Trường Sinh đồng thời sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau. Từ khi nào có thể căn cứ vào khí tức để phán đoán một người đến từ nơi nào? Tại sao bọn họ lại không có bản lĩnh này?"

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vô Thần lạnh giọng quát.

Nam tử nói: "Ta là nhị đệ tử dưới trướng Phù Ma tử, Pháp Hải."

"Phù Ma Tử?"

"Nhị đệ tử Pháp Hải?"

"Vô Thần và Trường Sinh cùng ngây người.

Tình huống gì đây?

Tuy lần đầu bọn họ nghe đến tên Phù Ma Tử, nhưng cái tên này thực sự quá gần với Phù Tiên Tử! Một tiên, một ma, hai thái cực đối lập nhau. Điều này khiến hai người lập tức liên hệ với Phù Tiên Tử.

"Đồ hỗn xược! Ngươi cũng biết trong Phù Tiên giới chỉ có Phù Tiên Tử, không hề có Phù Ma Tử!" Vô Thần lớn tiếng gầm lên.

Pháp Hải nheo mắt lại, cười lạnh nói: "Phù Tiên Tử? Tên phản bội kia? Nói cho ta biết, lão hiện giờ đang ở đâu, ta phải thanh lý sư môn!"

Con ngươi của Vô Thần bỗng co lại.

Nhìn dáng vẻ của Pháp Hải, hình như thực sự có quan hệ nào đó với Phù Tiên Tử, nhưng vì sao y không biết từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như Phù Ma Tử?"

"Hòa thượng nhà ngươi có chút thú vị đấy, tùy tiện nói ra một lai lịch, tưởng rằng chúng ta sẽ tin ngươi sao? Còn dám nói Phù Tiên Tử đại nhân là kẻ phản bội, ngươi có biết ngài ấy là sự tồn tại thế nào không?" Trường Sinh cười lạnh hỏi.

Tuy rằng lão khinh thường Phù Tiên giới, nhưng vẫn luôn tôn kính Phù Tiên Tử. Đó là sự tồn tại mà cả đời này lão theo đuổi, không phải là chó mèo để kẻ khác sỉ nhục.

"Cho nên, các ngươi là ai?" Pháp Hải hỏi.

Vô Thầm sầm mặt lại, bỗng nhiên nhảy ra một Pháp Hải thực lực sâu không thể dò, còn xưng là môn sinh của Phù Ma Tử nào đó, điều này khiến hắn lập tức nghĩ ngay tới những lời mà Phù Tiên Tử đã nói với y.

Phía sau Tu Thần chắc chắn có ngươi!

Lẽ nào là Phù Ma Tử?

Sau đó lại nghĩ Pháp Hải vừa nói hắn là nhị đệ tử, môn hạ của Phù Ma Tử, vậy phải chăng đại đệ tử chính là Tu Thần?

Nghĩ đến khả năng này, hô hấp của Vô Thần bắt đầu trở nên gấp gáp.

Nếu đây quả thực là sư đệ của Tu Thần, chưa biết chừng y không phải là đối thủ!

Y thực sự bị Tu Thần dọa sợ, thực lực có thể nghiền nát người khác này khiến toàn thân y trở nên lạnh lẽo.

"Ngươi là sư đệ của Tu Thần?" Vô Thần hỏi.

Trường Sinh ở bên cạnh nhướng mày, khó hiểu nhìn Vô Thần.

Đối với lão mà nói, hòa thượng này chỉ đang khoác lác mà thôi. Tuy rằng thực lực của hắn mạnh, nhưng không có khả năng đánh thắng Vô Thần. Song khi Vô Thần hỏi ra câu này, có vẻ như y đã biết được điều gì đó.

Đừng nói là thực sự tồn tại một người tên là Phù Ma Tử đấy nhé?

Nhất thời, Trường Sinh cảm thấy dường như mình đã chạm phải một đại bí mật của Phù Tiên giới.

"Hắn là sư huynh của ta." Pháp Hải đáp.

Con ngươi Vô Thần lập tức co rút lại, thậm chí cơ thể còn không tự chủ được lùi về sau một bước.

"Sư phụ của ngươi và Vô Thần là Phù Ma Tử? Rốt cuộc Phù Ma Tử là ai?" Vô Thần lạnh giọng quát lên.

Pháp Hải nhìn Vô Thần, không trả lời câu hỏi của y, sau đó hắn bỗng mở tay trái của mình ra, một cái bát màu vàng kim hiện ra.

Chiếc bát này lấp lánh ánh kim quang, những hoa văn không rõ tên khắc bên trên như ẩn như hiện, để lộ ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Vô Thần và Trường Sinh đồng thời biến sắc.

"Nói cho ta biết, các ngươi là ai?" Đôi mắt Pháp Hải lóe ra sát khí, hắn nhìn chằm chằm Vô Thần, trầm giọng quát.

Trường Sinh chỉ là một ảo ảnh, không có bao nhiêu thực lực, người Pháp Hải muốn đối phó chỉ có mình Vô Thần mà thôi.

"Ngươi dám tới Phù Tiên giới, lẽ nào không điều tra cẩn thận tình hình nơi này sao? Vị ở trước mặt ngươi chính là chúa tể của Phù Tiên giới, đồ đệ của Phù Tiên Tử, Vô Thần đại nhân!" Trường Sinh lớn tiếng quát lên.

Vô Thần nghe Trường Sinh nói vậy, sắc mặt chợt thay đổi, nhìn sang lão.

Lão này quả là thâm hiểm!

Vô Thần không có ý định để lộ thân phận mình, nhưng Trường Sinh lại chủ động nói ra.

Kẻ này chắc chắn là cố ý!

Trường Sinh cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Vô Thần, quay đầu nhìn lại, áy náy nói: "Xin lỗi, ta thấy tiểu tử này thực sự quá kiêu ngạo, dám tới núi Vô Thần của ngươi làm càn, đoán chừng là kẻ ngu xuẩn từ đâu chui ra, muốn dọa hắn một chút."

Lý do này ngay cả bản thân Trường Sinh cũng không tin nổi, nhưng lão lại chẳng coi vào đâu. Hiện giờ lão muốn xem rốt cuộc Pháp Hải này có thực lực thế nào. Nếu có thể đánh bại Vô Thần, thì lão sẽ cân nhắc lại việc hợp tác giữa bọn họ. Dù sao hiện giờ lão cũng không hiểu lắm về bố cục của Phù Tiên giới.

Vũng nước này quá sâu!

"Ngươi chính là đồ đệ của Phù Tiên Tử? Tên là Vô Thần?" Pháp Hải nghe Trường Sinh nói xong, khí tức nháy mắt tăng lên chóng mặt, không gian xung quanh bắt đầu dao động, mộ luồng khí lạnh tỏa ra bốn phương, dường như không gian cũng bị đóng băng lại.

Vô Thần nheo mắt, cười lạnh nói: "Cho nên ngươi rốt cuộc là thứ gì? Phù Ma Tử rốt cuộc là thứ gì?"

"To gan! Đám phản bội các ngươi thật không biết trời cao đất dày! Hôm nay Pháp Hải ta phải thu phục Vô Thần ngươi!"

Pháp Hải nói xong, chợt ném chiếc bát trong tay về phía Vô Thần, sau đó cả người xoay tròn, áo cà sa màu trắng bỗng nhiên xòe ra, che khuất nửa vòm trời.

"Đại uy thiên long!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch