Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 432: Pháp Hải đấu Vô Thần! Long trời lở đất!

Chương 432: Pháp Hải đấu Vô Thần! Long trời lở đất!

Áo cà sa màu trắng che kín toàn bộ bầu trời trên đầu Pháp Hải, Đại La Kim bát trong tay cũng biến thành khổng lồ, ụp về phía Vô Thần và Trường Sinh.

"Không biết tốt xấu!"

Vô Thần quát lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén hẳn lên. Sau đó trước mặt y bỗng nhiên hình thành một tấm màn chắn khổng lồ giống hệt như một tấm gương, sao chép lại toàn bộ tình huống bên Pháp Hải.

Hai Đại La Kim bát đập mạnh vào nhau.

"Rầm!"

Toàn bộ mặt kính vỡ vụn trong nháy mắt, một làn sóng xung kích mạnh mẽ tỏa ra bốn phương tám hướng. Sông núi lập tức sụp lún nát bấy, hóa thành bột mịn.

"Chút tài mọn!"

Pháp Hải nhướng mày, cơ thể lùi về phía sau mấy bước, hai tay nhanh chóng bắt mấy chỉ quyết.

"Áo cà sa!"

Pháp Hải quát lớn một tiếng, cả người bay lên không trung, giơ một tay túm lấy áo cà sa đang che khuất nửa bầu trời, sau đó xông thẳng vào Vô Thần với tốc độ chóng mặt.

Chỉ thấy bầu trời bên trong áo cà sa bỗng nhiên vỡ vụn, vô số tia chớp màu vàng kim từ khắp nơi tuôn ra, bổ xuống dưới.

Bầu trời bị sét rạch ngang dọc theo bóng người Pháp Hải đè thẳng về phía Vô Thần, bất cứ vật gì chạm phải đều bị xé nát trong chớp mắt, hóa thành hư vô.

"Thủ đoạn gì thế này?" Trường Sinh nhìn cảnh tượng trước mắt, nét mặt vô cùng kinh ngạc.

"Hừ! Thủ thuật che mắt mà thôi!" Vô Thần cười lạnh một tiếng, sau đó đánh một chưởng ra.

"Ù..."

Trước mặt Vô Thần xuất hiện vô số bàn tay màu đen, mỗi một bàn tay đều mọc đầy vảy màu đỏ như máu, thoạt nhìn hết sức dữ tợn, đáng sợ. Chúng đồng loạt vỗ mạnh về phía Pháp Hải.

Thân hình Pháp Hải chợt dừng lại, áo cà sa màu trắng hóa thành hình một cái bát khổng lồ, nuốt chửng toàn bộ số bàn tay đen đó.

"Ầm ầm!"

Chớp mắt, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, khiến không gian trong vòng trăm dặm đều bị nghiền nát, tạo thành từng làn sóng khí lan ra khắp nơi, lấy Pháp Hải và Vô Thần là tâm, vạn vật xung quanh đều hóa thành bột mịn, không gian cũng bị vỡ nát. Vùng hư vô hiện ra.

Luồng không khí cuồng bạo tràn ngập khu vực trăm dặm quanh đó, bất cứ thứ gì bị hút vào cũng biến mất tăm hơi.

Lúc này Trường Sinh đang trốn sau lưng Vô Thần, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Người này không bình thường!" Trường Sinh trầm giọng hô lên.

Mấy chiêu Pháp Hải tung ra đều mạnh mẽ vượt quá dự liệu của lão! Ít nhất cho đến giờ, Vô Thần chưa làm gì được hắn, đối phương hoàn toàn không bị tổn hại chút nào!

Trong lòng Vô Thần càng thêm khiếp sợ và giận dữ.

Y đã bị Tu Thần sỉ nhục nhiều lần, giờ tự dưng lại nhảy ra một sư đệ của Tu Thần, hơn nữa hắn còn ngang sức ngang tài với mình?

Bây giờ phải làm thế nào?

Người của Phù Ma Tử đều trâu bò thế này sao? Chỉ một đệ tử thôi mà thực lực cũng có thể tương đương với mình?

Không gian bắt đầu nhanh chóng hồi phục lại như cũ. Pháp Hải đứng lơ lửng giữa không trung, mặt không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào Vô Thần.

"Ngươi chỉ có chút thủ đoạn đó thôi sao?" Vô Thần cười lạnh, hỏi.

Pháp Hải hừ một tiếng, đáp: "Vừa rồi chỉ làm nóng người mà thôi! Giờ mới chính thức bắt đầu này!"

Nói xong, Pháp Hải chắp hai tay, nhanh chóng ra chỉ quyết.

"Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư Phật, bàn nhược ba ma không!"

Kim quang trên người Pháp Hải chợt tỏa ra chói mắt, cả một mảng trời được chiếu sáng vàng rực, khí tức hủy thiên diệt địa ngưng tụ lại trên người hắn.

Vô Thần và Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

"Cái quỷ gì vậy? Vì sao chưa từng nghe thấy?" Vô Thần cảm nhận được vòng hào quang trước mặt đang không ngừng gia tăng khí tức, cau mày hỏi.

"Trong Tử giới có nói về Phật môn, nhưng môn phái này chẳng là gì đối với Nguyên giới cả. Nguyên giới chính là thế giới biến phức tạp thành đơn giản. Tử giới và Tán giới lại là từ đơn giản biến thành phức tạp, thực ra thuật pháp thần thông của bất cứ tông môn nào cũng đều là cấp thấp. Đến cảnh giới như chúng ta cần gì dùng khẩu quyết chỉ pháp nữa? Giơ tay lên chính là cách thi triển thần thông rồi. Nhưng vì sao người này dùng thuật pháp thấp kém, lại có thể hội tụ được khí tức khủng khiếp thế này?"

Lúc này Trường Sinh cũng tỏ ra khó hiểu.

Người bên dưới Nguyên giới sử dụng thuật pháp thần thông, pháp tắc chi lực đương nhiên cần chỉ pháp khẩu quyết để dẫn dắt pháp tắc chi lực Nguyên giới.

Nhưng đây là Nguyên giới, nơi bắt nguồn của thuật pháp thần thông, đến cấp bậc như đám người Vô Thần, đâu cần màu mè lòe loẹt như vậy nữa?

Giống như đòn đánh trả vừa rồi của Vô Thần, chỉ cần một suy nghĩ sau đó vung tay lên, đã tạo ra một đòn tấn công vô cùng khủng khiếp rồi.

Đâu cần giống Pháp Hải, liên tục ra khẩu quyết, chỉ quyết, đại uy thiên long gì gì đó... Vô Thần chưa từng nghe thấy.

Đấu pháp này khiến hai người Vô Thần và Trường Sinh cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Xa lạ là vì bọn họ đã rất rất lâu rồi không chiến đấu như vậy trong thế giới này, thậm chí còn quên cả rồi.

Quen thuộc là bởi thế giới bên dưới Nguyên giới đều có cách chiến đấu như vậy.

Cho nên cảnh tượng này khiến bọn họ có ảo giác mình đang chiến đấu ở tiểu thế giới, quả thực không sao tưởng tượng nổi.

Đối với Vô Thần và Trường Sinh, tên hòa thượng đầu trọc này thực sự quá kỳ dị!

"Giống Tu Thần, là một tên lạ lùng!" Vô Thần hừ lạnh một tiếng.

Sau khi kim quang trên người Pháp Hải ngưng tụ tới cực hạn, hắn bay thẳng vào Vô Thần tung đòn tấn công. Kim quanh xé rách bầu trời, thậm chí còn đánh vỡ không gian, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Vô Thần.

"Đại uy thiên long..."

Lại là câu này, mí mắt Vô Thần chợt giật lên, gương mặt lộ vẻ tức giận.

"Đại uy con mẹ ngươi ấy!" Vô Thần nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó tay phải nắm lại, tung ra một đấm mạnh như sấm sét.

Một đấm này của Vô Thần mang theo pháp tắc chi lực của Nguyên giới, trong tích tắc đã đánh tan kim quang. Lần này không hề phát sinh ra động tĩnh gì, đòn tấn công của Pháp Hải trực tiếp bị hóa giải.

Bóng người Pháp Hải lẻ loi xuất hiện trong hư không. Mà pháp tắc chi lực Nguyên giới lại hình thành từng đợt sóng, lao vào cắn nuốt hắn.

"Đại uy..."

"Câm miệng!"

Pháp Hải muốn bắt chỉ quyết, Vô Thần hoàn toàn nổi giận. Giờ phút này y chán ghét mấy chữ đó đến cực điểm. Pháp Hải còn chưa dứt lời, thân hình Vô Thần đã lóe lên, sau đó xuất hiện trước mặt hắn, tung ra một quyền.

"Uỳnh!"

Cả người Pháp Hải lập tức nổ tung, hóa thành sương máu bay đầy trời.

Chớp mắt, cả trời đất đều yên tĩnh lại, pháp tắc chi lực Nguyên giới cũng tiên tan.

"Chết rồi?"

Trường Sinh trợn tròn mắt đi đến bên cạnh Vô Thần, hỏi với vẻ không dám tin.

Lão còn tưởng Pháp Hải là nhân vật ghê gớm, bất kể là khí tức hay ngôn ngữ hành vi, đều biểu lộ người này không hiền lành chút nào. Nhưng sau khi Vô Thần thực sự nổi giận, dùng chiêu thật thì lại bị tiêu diệt?

Khôi hài làm sao?

Bản thân Vô Thần cũng hơi kinh ngạc, nhìn xung quanh một vòng với sắc mặt thâm trầm.

Khí tức của Pháp Hải đã hoàn toàn biến mất.

"Đùa sao? Đừng nói là thật sự từ Tử giới phía dưới chạy lên đây, sau đó tới tìm chết đấy nhé?" Trường Sinh hỏi.

"Không thể nào, khí tức hắn vừa phát tán ra tuyệt đối không yếu kém, làm sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?" Vô Thần lắc đầu phủ nhận.

Trường Sinh chớp mắt, bật cười nói: "Chuyện quái dị năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Ta thực sự không hiểu nổi tình huống này. Người vừa rồi chính là bản thể đấy! Ta vẫn có thể phân biệt được đâu là bản thể, đâu là hóa thân."

Vô Thần hít sâu mấy hơi, giải tỏa một chút cơn giận trong lòng, đáp: "Cho nên, ngươi giải thích cho ta biết hiện giờ là tình huống gì?"

Trường Sinh nhún vai cười, nói: "Ta chỉ là một ảo ảnh có chút thần nguyên mà thôi. Đây là địa bàn của ngươi, ngươi còn không biết thì đương nhiên ta làm sao mà biết được?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch