Chương 433. Tiểu sư thúc của Bắc Lý! Thân phận của Thiên Nguyên Tử!
Hiện giờ Vô Thần cảm thấy khó chịu như ăn phải phân vậy.
Khi Pháp Hải vừa mới xuất hiện, y thật sự tưởng rằng người này sẽ là kiểu người ghê gớm giống như Tu Thần.
Vừa mới bắt đầu đánh nhau mấy chiêu, quả thực cũng khiến y kinh ngạc.
Thế nhưng ai ngờ, sau khi y nghiêm túc lên, thì Pháp Hải lại bị đánh chết bởi một chưởng!
Đây không phải là nói đùa sao?
Một người có tu vi thấp, làm thế nào mà vừa rồi hắn ta có thể tỏa ra khí tức không hề yếu hơn y?
Hoàn toàn không khoa học chút nào.
Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng gì đó, y thậm chí còn chưa từng nghe qua lần nào, mấy trò hề chỉ dùng trong trận chiến ở Tử giới này, vậy mà lại có thể triển khai thuận lợi trước mặt y. Quả thực là đang sỉ nhục thực lực và địa vị của y.
Việc này giống như một tên ăn mày cầm một cái đùi gà thiu, rồi nói một cách khiêu khích rằng đây là mỹ vị nhân gian, chế nhạo hoàng đế chưa từng được ăn thứ giống như vậy, thật buồn cười đến cực điểm.
Thế nhưng tình huống này mới khiến Vô Thần vô cùng cảnh giác trong lòng, sự việc xảy ra bất thường chắc chắn là có bẫy rập! Y không đoán ra được, rốt cuộc sự xuất hiện của Pháp Hải là để làm gì.
"Ta cảm thấy bây giờ ngươi vẫn nên đi đến hỏi Phù Tiên Tử thử xem, rốt cuộc Phù Ma Tử đó là sự tồn tại gì, hai người chúng ta ở chỗ này đoán bậy cũng vô dụng." Trường Sinh ở một bên, nói với một nụ cười.
Chuyến đi lần này đối với Trường Sinh mà nói hoàn toàn không thiệt, lão đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Vô Thần, đồng thời lại đụng phải Pháp Hải, nghe được cái tên Phù Ma Tử kia.
Trường Sinh cảm thấy Phù Tiên Tử có bí sử nào đó, trước kia chúng bị Phù Tiên Tử che giấu mất, mà hiện tại lại bị đào ra được, sự xuất hiện của Pháp Hải và Tu Thần chính là minh chứng tốt nhất.
Hai người này đều là đệ tử của Phù Ma Tử gì đó, điều đó chứng minh, Phù Ma Tử là sự tồn tại vô cùng đáng sợ! Thậm chí có thể đấu ngang tay với Phù Tiên Tử.
Kế tiếp, Phù Tiên Tử sẽ rối loạn lắm đây!
Trong lòng Trường Sinh dâng lên một cảm giác vui mừng, nếu Phù Tiên giới náo loạn, như vậy lão sẽ có cơ hội thâm nhập vào trong.
Vô Thần nhìn Trường Sinh, híp mắt lại và nói: "Ngươi cũng nên rời đi rồi đấy, đừng quên kế hoạch của chúng ta."
Trường Sinh nhún vai cười, đáp: "Chuyện đó đương nhiên rồi, năm đó hai người chúng ta chính là đồng môn, ngươi còn không hiểu tính cách của ta sao? Sẽ không trì hoãn đâu."
Vô Thần chỉ cười lạnh vài tiếng, không hề tiếp lời.
"Ta đi đây, ta cảm thấy Pháp Hải này vẫn chưa chết, ngươi tự mình cẩn thận một chút đi." Trường Sinh vỗ lên vai Vô Thần, sau đó cơ thể hóa thành những đốm sáng rồi biến mất không thấy nữa.
Vô Thần đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, đôi mắt híp lại lóe ra tia sáng quỷ dị.
"Phù Ma Tử? Ha ha, thú vị đây." Sau khi tự lẩm bẩm một câu, Vô Thần cũng xoay người rời đi...
Trong Thiên Trì Viên Bàn ở miếu Thiên Thần.
Tu Thần đang ngồi trên ghế rót trà.
Một nam tử ngồi đối diện với hắn, là Chú Ly của Bắc Lý giới.
"Ngươi định dùng danh nghĩa của Phù Ma Tử để tranh giành Phù Tiên giới với Phù Tiên Tử thật sao?" Chú Ly uống một hớp trà, nhìn về phía Tu Thần với vẻ mặt phức tạp, hỏi.
Hiện giờ, toàn bộ Tử giới vốn là của Phù Tiên giới đều đã bị tước giới vị, lưu đày vào hư vô, cho nên nơi miếu Thiên Thần đang tọa lạc được xem là vùng đất vô chủ, bất cứ ai cũng có thể tiến vào được.
Nhưng ngoài Chú Ly ra, thì những người của Nguyên giới khác vẫn không bước vào nửa bước, tất cả đều đang quan sát.
"Có một người như vậy từng tồn tại, đương nhiên là phải dùng rồi." Tu Thần cười ha ha rồi đáp.
Pháp Hải là do hắn phái đi, vẫn là thao tác rất đơn giản như trước, sáng tạo ra, rồi trực tiếp gửi tới tặng đầu người cho Vô Thần.
Mục đích là gì?
Chính là gieo một hạt giống Phù Ma Tử cho Vô Thần! Để Vô Thần biết được cái tên này.
Chính Chú Ly là người nói cho Tu Thần biết về chuyện của Phù Ma Tử, mà Tu Thần cũng đang thiếu một người giúp mình thực hiện kế hoạch.
Phù Tiên Tử quá cẩn thận, hơn nữa lão luôn có cái nhìn đại cục, muốn lừa lão tiến vào Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần là chuyện rất khó khăn.
Cho dù Tu Thần trực tiếp cướp lấy bản nguyên Nguyên giới ở biên cảnh Cực Bắc, sỉ nhục và châm biếm vào mặt Vô Thần, thậm chí còn hành hạ hóa thân của Phù Tiên Tử đến chết, thì cuối cùng, Phù Tiên Tử vẫn không dùng chân thân xuất hiện để tiêu diệt Tu Thần.
Đến tuổi này rồi, có rất nhiều chuyện trong mắt người khác thì rất quan trọng, nhưng trong mắt người ở cấp bậc Phù Tiên Tử căn bản không hề có ý nghĩa gì.
Cho ngươi một vùng đất bản nguyên của Phù Tiên giới thì như thế nào?
Phù Tiên giới này vẫn là của Phù Tiên Tử lão như trước!
Khiến lão đặt mình vào trong âm mưu quỷ kế vì một nơi bé xíu như vậy, là chuyện không có khả năng.
"Ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải lấy Phù Tiên giới một cách danh chính ngôn thuận? Tại sao nhất định phải dùng danh nghĩa này để làm lý do?" Chú Lý hỏi một cách cực kỳ nghi ngờ.
Chỉ có thế lực ngang nhau, hoặc một bên yếu thế, mới cần một danh tiếng tốt để đi thảo phạt công khai, bởi vì những nhân tố này sẽ quyết định kết quả của cuộc chiến.
Nhưng tình hình ở Phù Tiên giới hoàn toàn không cần giở thủ đoạn này. Bất kể là Tu Thần đánh bại Phù Tiên Tử, hay là Phù Tiên Tử đánh bại Tu Thần, thì người bên dưới cũng nào dám nói gì?
Ai thắng thì người đó chính là chúa tể tuyệt đối, kiến hôi thì chỉ có thể phục tùng, vốn dĩ không thể chi phối tình thế.
Chú Ly không hiểu ý đồ của Tu Thần, trên quan điểm của y, muốn đánh thì cứ trực tiếp xắn tay áo lên đánh, làm sao phải phiền phức như vậy? Thực lực mới là tất cả, những thứ khác đều vô dụng hết...
"Có những thứ, quá mức kiên cường, đấu đá lung tung, ngược lại sẽ không tốt." Tu Thần mỉm cười rồi đáp.
Chú Ly híp mắt lại.
Y biết Tu Thần không muốn nói quá nhiều về phương diện này với y. Nghĩ cũng phải thôi, y chẳng qua cũng chỉ là quan hệ hợp tác với Tu Thần mà thôi, làm sao mà có nhiều quan hệ với Phù Tiên giới được, Tu Thần quả thật không cần phải nói hết mọi chuyện với y.
"Được, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi nhiều nữa, bây giờ người của ngươi đang ở trong Bắc Lý giới cũng coi như khá ổn, ngươi không cần lo lắng về chuyện này." Chú Ly thu ánh mắt lại, bưng chén trà mà Tu Thần vừa mới rót cho mình lên rồi nói.
Đã được một khoảng thời gian kể từ khi đám Kinh Như Tuyết tới Bắc Lý giới, Tu Thần không có cách nào biết được tình hình của bọn họ, bởi vì nơi đó hoàn toàn không thuộc về địa bàn của Tu Thần.
"Nhờ Chú huynh quan tâm." Tu Thần nâng ly trà lên, lấy trà thay rượu.
Chú Ly cười ha ha, cũng uống một ngụm theo, rồi nói: "Coi ngươi nói kìa, nếu chúng ta luận quan hệ thật, thì cũng xem như là đồng môn, sớm muộn gì Bắc Lý giới cũng sẽ là của tiểu sư thúc, mà trước sau gì thì tiểu sư thúc cũng sẽ giao Bắc Lý giới cho ta. Hiện tại ta chỉ sắp xếp tương lai cho mình trước mà thôi."
Tu Thần đặt ly trà xuống, thở dài một tiếng, lắc đầu cười đáp: "Ai có thể ngờ được chứ, lão già bị Dạ Hạ Thiên Quân đuổi giết từ Thiên giới ra, hiện giờ lại có thể trở thành người cự phách ở Bắc Lý, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian này phải không?"
Nghe được những lời này của Tu Thần, nụ cười trên gương mặt Chú Ly dần dần cứng ngắc lại, vẻ mặt trở nên có chút nặng nề và nghiêm túc.
"Quả thật là đã xảy ra rất nhiều chuyện, khoảng thời gian trước Bắc Lý giới được xem như là bình yên. Song trải qua cuộc loạn lạc vào một trăm nghìn năm trước, hiện giờ cũng đã đại thương nguyên khí, phỏng chừng phải cần mấy kỷ nguyên mới khôi phục lại được." Chú Ly cười khổ và nói.
Tu Thần nhướng mày, nhìn Chú Ly với ánh mắt kinh ngạc.
Nếu không phải lúc đầu người này mang mật lệnh độc nhất vô nhị của lão già tới tìm mình, thì hắn chắc chắn sẽ không tín nhiệm y, bây giờ hắn chỉ biết lão già có một thế lực nhất định ở Bắc Lý giới, kẻ địch thì vẫn còn, nhưng về phần nhiều bao nhiêu thì hắn không biết.
Tu Thần đã từng hỏi Chú Ly về chuyện của lão già, nhưng dường như Chú Ly không dám nói quá nhiều, vẫn luôn mập mờ lẩn tránh.
"Cho nên mầm mống tai họa hiện giờ ở Bắc Lý giới các người vẫn chưa thể giải quyết triệt để đúng không?" Tu Thần hỏi.
Chú Ly hơi sửng sốt, chợt lắc đầu, nói với vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc: "Đúng, tai họa vẫn còn, không thể trừ khử được, dựa theo cách nói của tiểu sư thúc, thì phải để ngươi tới giải quyết mầm mống tai họa này."