Hắn lăn lộn ở đây lâu như vậy rồi, mà ngay cả Phù Tiên giới còn chưa chiếm được, về phần Bắc Lý giới kia, vậy phải sau này mới thu xếp được, đợi hắn đi diệt trừ tai họa, vậy phỏng chừng Thiên Nguyên Tử cũng sắp chết luôn rồi.
Kế hoạch hiện giờ của Tu Thần là chiếm được Phù Tiên giới, sau đó là Thiên giới, cuối cùng mới là Bắc Lý giới.
Sở dĩ hắn kêu đám người Kinh Như Tuyết đi tới Bắc Lý giới, thứ nhất là muốn đi thăm dò ngọn nguồn lai lịch của bọn họ một phen, thứ hai là muốn dò la tin tức một chút, xem rốt cuộc tình hình của lão già thế nào, tại sao bây giờ lại trở thành thành người cự phách ở Bắc Lý giới, thậm chí địa vị còn cao hơn cả Chú Ly, trở thành tiểu sư thúc của Chú Ly.
Về phần kêu hắn lập tức đi tới Bắc Lý giới, thì chuyện này không thực tế.
Tuy Tu Thần thoạt nhìn là một người cực kỳ thích làm theo ý mình, nhưng mỗi một chuyện hắn làm đều được thực hiện từng bước dựa theo kế hoạch mà hắn đã lên trước đó, không có khả năng vì nguyên nhân khác mà thay đổi kế hoạch của mình.
"Đúng, tiểu sư thúc đã nói như vậy." Chú Ly gật đầu rồi đáp.
Tu Thần nhìn chằm chằm vào Chú Ly, chợt cười nói: "Vậy có lẽ ngươi sẽ phải thất vọng rồi, ta sẽ không đụng vào Bắc Lý giới trong thời gian tới đâu. Ta còn chưa biết bao giờ mới chiếm được Phù Tiên giới này đây."
Chú Ly nhìn Tu Thần bằng ánh mắt phức tạp rồi nói: "Ngươi phế bỏ một Tử giới, hiện giờ vẫn còn tám Tử giới lưu đày trong hư vô, chín đại Nguyên giới đều đang chú ý đến chúng, trước không nói Phù Tiên Tử sẽ hành động, nhưng không có khả năng các đại năng của Nguyên giới khác cũng sẽ để tám Tử giới rõ rành rành đó rơi vào trong hư vô hoàn toàn và biến mất đâu."
Bề ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng Tu Thần đã làm nổ một Tử giới, thì vẫn còn tám giới nữa, hiển nhiên Chú Ly cũng không ngoại lệ.
Tu Thần duỗi thắt lưng mỏi nhừ, nói với một nụ cười: "Ai muốn ăn thì để người đó tới ăn là được, ta không quan tâm đâu."
Chú Ly cười khổ một tiếng, lời này nghe qua giống như đang thể hiện, nhưng không biết tại sao, trong lòng y lại cảm thấy tu Thần thật sự dám chắc người khác không dám ra tay.
"Ngươi ngược lại rất tự tin." Chú Ly nói.
Tu Thần khẽ cười một tiếng rồi đáp: "Đã là người, chung quy sẽ cần một chút áp lực cho mình, bằng không họ sẽ không có đủ động lực. Được rồi, chuyện này không cần thiết phải nói thêm nữa, khi nào ngươi có thể đưa cho ta tư liệu đầy đủ về Phù Ma Tử? Nếu chuyện đó không có thật, thì ta cũng không tiện tiến hành."
Hiện giờ, Tu Thần chỉ biết được từ trong miệng Chú Ly rằng từ rất lâu trước đây, Phù Tiên Giới không được gọi là Phù Tiên giới, có hai đại sinh linh cổ xưa, một là Phù Tiên Tử, người còn lại chính là Phù Ma Tử.
Sau đó hai người này xảy ra tranh đấu vì vị trí của Nguyên giới, cuối cùng hiển nhiên là Phù Tiên Tử chiến thắng.
Tu Thần tạo ra Pháp Hải rồi đi gây rắc rối cho Vô Thần, cũng chỉ vì muốn để lộ ra cái tên Phù Ma Tử này mà thôi, thậm chí để tăng thêm lòng tin hắn còn để Vô Thần làm nổ tung Pháp Hải bằng một chưởng.
Nhiệm vụ của Pháp Hải chính là ném tin tức này cho Vô Thần, sau đó để Vô Thần đi tìm Phù Tiên Tử để chứng thực.
"Cũng phải mấy ngày nữa, dù sao đây cũng là bí văn thượng cổ, không thể thu thập hết nhanh như vậy được, đợi ta thu thập xong sẽ chuyển cho ngươi. Chỉ là, biện pháp lợi dụng Phù Ma Tử hồi sinh để đối phó với Phù Tiên Tử và Vô Thần này của ngươi, có phải hơi giả rồi không? Dù sao thì Phù Tiên Tử cũng là người biết rõ nhất chuyện năm đó nhất, có lẽ không bị ngươi lừa đâu." Chú Ly nói với giọng lo lắng.
Chẳng ai là tên ngốc hết, là một trong những người đã tham gia vào chuyện năm đó, Phù Tiên Tử chắc chắn là người hiểu rõ nhất.
Đối với Phù Tiên Tử mà nói, lão muốn ngồi vững ở Phù Tiên giới, thì Phù Ma Tử kia nhất định đã bị lão nghiền xương thành tro, hóa thành tro bụi rồi, làm sao có thể xuất hiện được nữa chứ?
"Chuyện này không cần Chú huynh quan tâm." Tu Thần cười đáp.
Chú Ly nhìn Tu Thần, chợt cười to vài tiếng, y đứng dậy rồi nói: "Được, nếu ngươi đã có tự tin như thế, thì ta cũng không nói nhiều làm gì nữa. Ta đi trước đây, Bắc Lý giới còn có chuyện khác đang đợi ta xử lý."
"Không tiễn." Tu Thần mỉm cười, vươn tay phải ra.
Sau khi Chú Ly rời đi, Mục Ngưng Sương bưng một khay hoa quả đi tới, đặt xuống trước mặt Tu Thần.
"Y có đáng tin không?" Mục Ngưng Sương ngồi xuống, hỏi với ánh mắt lo âu.
Sự xuất hiện của Chú Ly quá mức đột ngột, bỗng nhiên chạy tới đây và nói truyền mật lệnh của Thiên Nguyên Tử, sau đó lại tỏ ra mình có ý làm đồng minh của Tu Thần.
Tu Thần cắn một linh quả, cười ha ha rồi đáp: "Mật lệnh là thật, đây là cách thức giữa ta và lão già, không làm giả được đâu, Nhưng ngươi nói có thể tin được hay không, thì câu trả lời tất nhiên là phủ định rồi, ta và y cũng không quen biết, tại sao ta phải tin y chứ?"
Tu Thần cũng không phải là trẻ con, hơn nữa bản thân hắn cũng không phải là người có thể dễ dàng tin tưởng người khác, làm sao có thể tin Chú Ly một cách dễ dàng như vậy được.
"Nhưng sư phụ ngươi đã tín nhiệm y, vậy y chắc hẳn cũng đáng tin đấy chứ?" Mục Ngưng Sương hỏi.
Trong lòng Mục Ngưng Sương vô cùng hiểu rõ Thiên Nguyên Tử có ý nghĩa gì với Tu Thần, chỉ sợ trong Chư Thiên Vạn Giới này, người mà Tu Thần tin tưởng nhất chính là Thiên Nguyên Tử.
"Người già rồi cũng có thể sẽ hồ đồ, đây không phải là lần đầu tiên lão già nhìn nhầm người."
Con người của lão già, cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt không ổn, dễ nhìn trúng phản đồ.
Khi còn ở Thiên Nguyên đại lục, lão già nhận Lệ Vô Hối và Thanh Viêm làm đồ đệ, bản thân muốn nhìn xem liệu mình thể khiến bọn họ cải tà quy chính được hay không, nhưng cuối cùng chứng minh, người xấu, dù có thế nào cũng không thể tốt lên được, đã xấu đến mức không thể thay đổi được từ sâu trong linh hồn.
"Ngươi đã không tin y, tại sao còn để y biết nhiều chuyện như vậy? Nói không chừng, y có quan hệ gì đó với Phù Tiên Tử thì sao?" Vẻ mặt của Mục Ngưng Sương hoang mang, có chút không hiểu suy nghĩ của Tu Thần.
Tu Thần bật cười rồi đáp: "Ngươi đề cao Chú Ly quá rồi, y cùng lắm chỉ là người có cùng cấp bậc với Vô Thần, chỉ là một con kiến hôi trong mắt Phù Tiên Tử, trên căn bản sẽ không tiếp xúc được với lão đâu. Một Bắc Lý giới cũng đủ để Chú Ly bận rộn rồi, làm sao y còn phân tâm vào những Nguyên giới khác được nữa chứ? Hiện giờ y đến gần ta như vậy, chẳng qua là muốn tạo thêm một đồng minh cho y ở Bắc Lý giới mà thôi."
Mục Ngưng Sương hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Nguyên Tử đột nhiên nổi dậy ở Bắc Lý giới, Chú Ly là chúa tể trên danh nghĩa của Bắc Lý giới, dựa theo lời y nói, thì hiện giờ chúa tể chân chính của Bắc Lý giới hẳn được xem là sư huynh của Thiên Nguyên Tử. Điều này không đúng, vì sao Bắc Lý giới lại phức tạp như vậy?"
"Mỗi một Nguyên giới đều có đặc điểm của riêng mình, ngươi không thấy Thần Vũ giới còn do một mình Qua Thiên làm chúa tể và kiểm soát tuyệt đối hay sao. Ta cũng không hiểu quá rõ tình huống hiện giờ của Bắc Lý giới, những cũng không cần thiết phải hiểu. Bây giờ phải nắm được Phù Tiên giới đã, Trường Sinh của Thiên giới đã vào cuộc rồi. Vừa rồi, khi Pháp Hải và Vô Thần đánh nhau, ta đã nhìn thấy Trường Sinh ở bên cạnh, điều này chứng minh hai người họ đã hợp tác. Như vậy, bước tiếp theo chính là kéo Thiên giới vào cuộc."
Nghe Tu Thần nói đến đây, Mục Ngưng Sương hơi gật đầu, sau đó nở nụ cười xinh đẹp, đáp: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như toàn bộ kế hoạch đều đã vô cùng rõ ràng rồi nhỉ? Có bao nhiêu phần trăm bắt được Phù Tiên Tử vậy?"
Tu Thần bưng một ly trà lên, nhìn vào nước trà màu hạt dẻ, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Thứ ta muốn, chính là bản thể của Phù Tiên Tử xuất hiện, không cần phải quá lâu, một giây là đủ rồi. Chỉ cần xuất hiện một giây, thì ta chắc chắn một trăm phần trăm có thể bắt được lão."