Chương 437: Chiếu lệnh Phong Vũ! Sự lựa chọn của Lôi Vân!
Thời khắc này trong lòng Lôi Vân Vô Cực quả thực vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhìn Thiên Khôn Vô Diệm với vẻ khó tin.
Mặc dù tu vi của y không so được với ba người này nhưng có thể cảm nhận được từ khí tức mà đánh giá được ai mạnh ai yếu.
Đối với người ở Nam Cảnh này, Phong Bà Tử chính là thần đồng, còn về phần Vô Thần, đó chính là sự tồn tại quá mức xa vời so với bọn họ, đến nổi bọn họ cũng biết rõ kiếp này không có chút tư cách nào được gặp mặt Vô Thần.
Nghe thấy Phong Bà Tử gọi một nữ tử thực lực có vẻ thấp nhất trong ba người là đại nhân, Lôi Vân Vô Cực và những trưởng lão khác hoàn toàn sững người.
Thiên Khôn Vô Diệm không quan tâm đến ánh mắt của đám người này, ngồi thẳng lên ghế chủ tọa, Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy đứng ở hai bên.
“Không biết mấy vị đại nhân đây cần Lôi Vân tông làm việc gì? Tiểu nhân có thể giúp chút gì không?” Lôi Vân Vô Cực vực lại tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nịnh nọt, cúi người hỏi.
Ba người này đều là đại lão cả, tuyệt đối không phải là người mà tông chủ Lôi Vân tông nho nhỏ như y có thể đắc tội, huống chi đối phương còn có một Phong Bà Tử.
Thiên Khôn Vô Diệm nhìn Lôi Vân Vô Cực, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Trong vùng Nam Cảnh này, tông môn gia tộc nào có thực lực mạnh nhất hiện giờ?”
“Mạnh nhất?”
Lôi Vân Vô Cực sửng sốt một chút, sau đó tròng mắt xoay chuyển vài vòng, đáp lời: “Nam Cảnh vẫn luôn hỗn loạn không ra sao, muốn nói đến thế lực dẫn đầu thì có hoàng tộc Đại Chu và Thiên Nguyệt cốc, những thế lực khác về cơ bản cũng không hơn kém nhau mấy.”
Trong Phù Tiên giới hiếm khi thấy thành lập quốc gia hoàng tộc, cũng không phải không có năng lực ấy, chỉ là quá tốn công phí sức mà chẳng được kết quả gì.
Muốn trở thành một đất nước có chủ quyền, cần phải phân tâm làm quá nhiều việc, bất lợi cho việc chuyên tâm tu luyện, quản lý một tông môn và một gia tộc mới là cách ổn thỏa nhất.
Mấy trăm mấy nghìn người còn dễ quản lý, cũng bớt lo hơn, nhưng nếu là mấy vạn, mấy chục vạn người thậm chí trăm vạn nghìn vạn người thì có hơi phiền toái.
Cho nên trong Phù Tiên giới có rất ít cường giả thành lập một quốc gia riêng.
“Là một thằng bé năm đó nhận được chỉ điểm của ta, sau đó thành gia lập quốc.” Phong Bà Tử nói.
Lôi Vân Vô Cực vội nói tiếp: “Bây giờ tu vi của hoàng đế Đại Chu đã đến Đế Thiên cảnh, cùng cốc chủ Thiên Nguyệt cốc có thực lục tương đương. Dù Nam Cảnh có hỗn loạn nhưng không ai dám động vào bọn họ, cho nên muốn nói mạnh nhất thì chính là hai phe này.”
Thiên Khôn Vô Diệm bật cười ha ha, có chút thích thú nhìn Lôi Vân Vô Cực hỏi: “Thấy tu vi của ngươi cũng đã đến Thần Vũ tầng chín rồi, khoảng cách đến Đế Thiên cảnh cũng chỉ còn một bước nữa. Dựa trên tình hình này, qua mấy năm nữa chắc hẳn Lôi Vân tông của ngươi cũng có thể tranh được một trong ba hạng đứng đầu nhỉ?”
Sắc mặt Lôi Vân Vô Cực tái đi, y vội vàng đáp lời: “Đại nhân quá khen, tiểu nhân chỉ có chút tu vi ấy, chỉ mong sống yên ổn ở Nam Cảnh này, không dám có ý nghĩ gì quá lớn mật. Sống an ổn là được, sống an ổn là tốt lắm rồi.”
Thiên Khôn Vô Diệm vung tay, không muốn tiếp tục nghe tên này nói lời trái lương tâm nữa, thế là ra lệnh: “Cho ngươi ba ngày, gọi những người mà ngươi cảm thấy là đại diện cho Nam Cảnh này đến đây.”
“Hả?”
Lôi Vân Vô Cực có chút trở tay không kịp, ngẩng đàu nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm với vẻ mặt khó hiểu.
“Đại nhân… đại nhân, ngài định triệu tập tất cả cường giả ở Nam Cảnh sao?” Lôi Vân Vô Cực bỗng nhiên có cảm giác hít thở không thông, có một dự cảm không lành trồi lên trong lòng.
Quãng thời gian trước đây ở biên cảnh Cực Bắc có xảy ra biến cố lớn, bọn họ có nghe thấy. Mặc dù bây giờ cũng còn chưa rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng đã có không ít tin đồn nói rằng Phù Tiên giới sắp đại loạn rồi. Thậm chí còn nghe đồn xuất hiện một cường giả tuyệt thế tranh đoạt Phù Tiên giới với Vô Thần.
Hiện giờ Thiên Khôn Vô Diệm xuất hiện, không phải vì muốn triệu tập đám cường giả rồi sau đó đánh nhau với bọn họ đấy chứ?
Mấy gia tộc tông môn bọn họ cũng chỉ có tư cách biết đến Vô Thần, còn Phù Tiên Tử thì căn bản chưa từng nghe nói đến.
Trong lòng Lôi Vân Vô Cực loạn cả lên, Phong Bà Tử là đại tướng dưới trướng Vô Thần, chuyện này ai cũng biết. Nhóm ba người này hẳn cũng là người của Vô Thần, điều này khiến y tương đối an tâm hơn.
Các thế lực lớn của Phù Tiên giới vẫn một lòng hướng về Vô Thần, dù sao uy danh của Vô Thần đã sớm khắc sâu trong lòng người ta, ai cũng không dám đối nghịch với y.
Chỉ là có một điều Lôi Vân Vô Cực không hiểu, hai đại tướng dưới trướng Vô Thần, một người là Phong Bà Tử, một người là Thiên Thọ Lão Quy, hai người này có thể nói là dưới một người trên vạn người, vậy còn nữ tử trước mặt đây là ai? Thân phận thế nào mà có thể khiến Phong Bà Tử gọi là đại nhân?
Cũng là một người tương tự như Vô Thần sao?
Hoặc là, Phong Bà Tử làm phản sao?
Nữ tử này chính là người mà Vô Thần đấu đá ư?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Lôi Vân Vô Cực lập tức cảm thấy trái tim đột nhiên co rút dữ dội, toàn thân đều tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đúng, triệu tập tất cả cường giả ở Nam Cảnh tới, ta có lời muốn nói.” Thiên Khôn Vô Diệm nhìn sắc mặt Lôi Vân Vô Cực thay đổi, cười khẽ.
“Chuyện… chuyện này là ý của Vô Thần đại nhân sao?” Lôi Vân Vô Cực tiếp tục gượng cười, nhỏ giọng thăm dò.
“Ngươi chỉ cần làm theo thôi, sao lại hỏi nhiều như thế?” Phong Bà Tử lạnh giọng quát.
Lôi Vân Vô Cực run lên, vội nói: “Vâng vâng, tiểu nhân lập tức làm ngay, không cần đến ba ngày! Chỉ hai ngày là tiểu nhân đã có thể truyền chiếu lệnh đến tất cả cường giả Nam Cảnh.”
Lôi Vân Vô Cực vừa cười vừa xua tay, nói: “Chỉ là tiểu nhân không được coi là nhân vật lớn gì ở Nam Cảnh này, chỉ e những người khác cũng chẳng mảy may quan tâm đến. Tin tức truyền ra ngoài, sợ là không ai rảnh mà để ý, sẽ cảm thấy tiểu nhân nói dối lập mưu. Mong mấy vị đại nhân trao cho tiểu nhân vật gì đó có thể thuyết phục được những người khác…”
Lôi Vân Vô Cực vẫn phải giữ lại cho mình chút tâm tư khác, nếu cứ để y truyền tin như thế thì y tuyệt đối không dám, ai biết đám người này rốt cuộc có mục đích gì? Lỡ như mọi chuyện thật sự giống như những gì y suy đoán, Phong Bà Tử làm phản, vậy chẳng phải là y cũng đi theo làm phản à? Đến lúc đó Vô Thần đánh đến đây, y có muốn trốn cũng không có cách nào trốn được.
“Cầm chiếu lệnh Phong Vũ này đi đi.” Phong Bà Tử phất tay, một tấm lệnh bài màu xanh rơi vào trong tay Lôi Vân Vô Cực.
Lôi Vân Vô Cực vội ghi nhớ, nói: “Dạ dạ, có chiếu lệnh Phong Vũ của Phong đại nhân thì chắc chắn là không còn vấn đề gì nữa, tất cả mọi người ở Nam Cảnh đều nhận ra cái này! Vậy ba vị đại nhân cứ ở lại Lôi Vân tông, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị mọi việc thỏa đáng ngay.”
“Người đâu, đưa ba vị đại nhân đến Đức Vân Cư nghỉ ngơi, chiêu đãi thật tốt vào!” Lôi Vân Vô Cực lệnh cho thuộc hạ.
Thiên Khôn Vô Diệm, Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu, rời đi cùng một vị trưởng lão.
Lôi Vân Vô Cực cầm chiếu lệnh Phong Vũ trong tay đứng trước tông môn, vẻ mặt do dự.
Y nghiêng đầu nhìn về phía bên tay phải, sau lại nhìn sang bên tay trái, dáng vẻ vô cùng rối rắm.
Cuối cùng, y cắn răng, nhanh chóng đi về phía bên tay trái.