Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 443: Tất cả đều nằm trong tay! Dụ rắn ra khỏi hang!

Chương 443: Tất cả đều nằm trong tay! Dụ rắn ra khỏi hang!

Tất cả những người có mặt đều không dám tỏ thái độ, ai nấy đều cúi đầu, trán đổ mồ hôi hột.

Lúc này Lôi Vân Vô Cực vô cùng hối hận, y không nên quay về mới phải! Không biết Thương Lan Dạ đã bẩm báo sự tình cho Vô Thần hay chưa? Nếu chưa, thì sợ rằng hôm nay bọn họ thật sự bị ép phải đưa ra lựa chọn.

"Còn chưa nghĩ xong hả?" Thiên Khôn Vô Diệm nhìn đoàn người trước mặt, khẽ cười một tiếng, hỏi.

Chu Thiên Vũ cắn môi, hít sâu một hơi, đáp: "Đại nhân, chuyện này quá trọng đại. Ta nghĩ chúng ta vẫn nên suy xét cho kỹ càng. Đợi chúng ta hai hôm, sau đó sẽ cho ngài câu trả lời được không?"

"Đúng vậy, cho chúng ta cân nhắc hai ngày! Chỉ hai ngày thôi! Chắc chắn sẽ cho đại nhân một câu trả lời chính xác!" Long Ngao cũng vội vàng lên tiếng.

Bảo họ phản bội Vô Thần, chắc chắn là không ai dám. Nhưng lúc này mà phủ định thì khác nào tìm chết đâu? Có thể kéo dài thời gian là hay nhất, họ có thể lập tức đi tìm Vô Thần để báo cáo tình hình.

Những người khác cũng vội vàng phụ họa theo. Hiện giờ có Chu Thiên Vũ dám đứng ra, trong lòng bọn họ đã mừng rỡ như điên, sao còn do dự không làm?

Thiên Khôn Vô Diệm chỉ mỉm cười nhìn những người phía trước, không nói gì.

Chu Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, quả thực cảm thấy cả người như rơi vào luyện ngục, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ, nhất thời ngay cả đối diện cũng không dám.

"Cho nên, đây là toàn bộ ý kiến của cường giả Nam Cảnh phải không? Còn ý kiến nào khác không?" Thiên Khôn Vô Diệm bỗng mở miệng hỏi.

Nàng vừa dứt lời, tim của những người có mặt đều trật nửa nhịp.

Đây là tiết tấu muốn giết người à?

Chu Thiên Vũ và Cố Trường Sinh liếc nhìn nhau, hai người đều thầm nuốt nước bọt.

Cố Trường Sinh cố nặn ra một nụ cười, nói: "Đại nhân, tuy những người có mặt ở đây đều là tông chủ của các đại tông môn, nhưng chuyện này quá trọng đại, chúng ta vẫn phải quay về trưng cầu ý kiến của các trưởng lão trong tông môn, sau đó phải tập hợp nguyện vọng của mọi người. Cho dù chúng ta thần phục, nhưng đám môn hạ đệ tử không nguyện ý thì chúng ta cũng không thể nào cưỡng ép được. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Vừa rồi ngài cũng nói là không ép buộc mà."

Toàn bộ cường giả của các thế lực ở Nam Cảnh đều đang ở đây, khiến trong lòng Cố Trường Sinh cũng có chỗ dựa. Chúng ta không phải là không đồng ý, chỉ là quay về suy xét một chút thôi, dù sao cũng không thể lập tức đuổi tận giết tuyệt được đúng không?

Lúc này bọn họ chỉ cần hai ngày, hai ngày là đủ để bọn họ giữ được tính mạng rồi.

Sao Thiên Khôn Vô Diệm không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng bọn họ. Nàng nhìn Cố Trường Sinh rồi nói: "Xem ra các ngươi vẫn không muốn tin vào những gì ta vừa nói."

Cố Trường Sinh tái mét mặt, vội vàng giải thích: "Không phải, không phải. Chúng ta tin tưởng, cũng hiểu rằng Phù Ma Tử đại nhân mới là chính tông. Nhưng đám thuộc hạ thì lại chưa rõ chuyện này, dù sao cũng phải giải thích một lời với bọn họ chứ? Ngài cũng không vội vàng gì hai ngày, huống hồ Nam Cảnh chúng ta cũng chẳng có gì lợi hại, không thể tạo ra bất cứ tổn hại nào cho các ngài cả..."

Cố Trường Sinh vừa nói xong, vẻ mặt lập tức ngây ra.

Bốn cường giả Đế Thiên cảnh Chu Thiên Vũ, Tang Thiên Nguyệt, Bùi Đông Hoàng và Long Ngao cũng tỏ ra sửng sốt.

Lôi Vân Vô Cực chợt ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Lời Cố Trường Sinh nói đã nhắc nhở bọn họ.

Cộng tất cả cường giả ở Nam Cảnh lại phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của Phong Bà Tử. Mà Thiên Khôn Vô Diệm gióng trống khua chiêng triệu tập cường giả Nam Cảnh như vậy, không sợ Vô Thần biết được sao?

Phải biết rằng đây vẫn là địa bàn của Vô Thần. Chẳng lẽ sự xuất hiện của bọn họ lại không truyền chút phong thanh nào đến tai Vô Thần hay sao?

Nếu Vô Thần biết họ là người của Phù Ma Tử, sao y có thể tha cho ba tên phản đồ này? Tất nhiên khả năng cao là lập tức bị giết ngay. Nhưng vì sao ba người Thiên Khôn Vô Diệm từ đầu đến cuối đều tỏ ra vô cùng ung dung?

Giống như bọn họ đang đợi Vô Thần xuất hiện vậy.

Lúc này, Thiên Khôn Vô Diệm nhìn về phía Lôi Vân Vô Cực, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Sắc mặt Lôi Vân Vô Cực lập tức đen xì, thân thể hơi lảo đảo.

Nàng ta biết mình đã tới báo tin cho Thương Lan Dạ? Nàng ta cố ý cho mình rời đi?

Dự tính để Vô Thần tới đây?

Vì sao chứ?

Lôi Vân Vô Cực cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

"Xem ra có vẻ như các ngươi đã nghĩ tới điều gì đó. Nhất là ngươi đấy, Lôi Vân Vô Cực. Tộc Thương Lan xây lại đến đâu rồi?" Thiên Khôn Vô Diệm mỉm cười hỏi.

"Cái... cái gì?" Lôi Vân Vô Cực sợ hết hồn, nhìn về phía nàng.

Bộ tộc Thương Lan?

Đám người Chu Thiên Vũ thấy Lôi Vân Vô Cực tỏ ra hoảng hốt lúng túng như vậy, nhất thời giật thót trong lòng...

"Đại nhân, ngài đang nói gì vậy? Tộc Thương Lan gì chứ? Ta không biết..." Lôi Vân Vô Cực gắng sức lấy lại tâm trạng bình tĩnh, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hỏi lại Thiên Khôn Vô Diệm.

Thiên Khôn Vô Diệm động đậy đầu ngón tay mình, thờ ơ nói: "Ta cho ngươi hai ngày để triệu tập toàn bộ cường giả Nam Cảnh đến. Không phải ngươi mất một ngày để tới lãnh địa của tộc Thương Lan sao? À đúng rồi, Thương Lan Dạ còn mở ra đường truyền tống để đưa ngươi về nữa đúng không? Không thì dựa vào thực lực của ngươi, không thể nào chạy về kịp."

Giờ khắc này, Lôi Vân Vô Cực như rơi vào hầm băng, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run bắn lên không khống chế nổi.

"Cho nên, Thương Lan Dạ đã báo chuyện này cho Vô Thần biết rồi đúng không? Nếu đã báo rồi, vì sao bây giờ vẫn còn chưa đến nhỉ?" Thiên Khôn Vô Diệm cười tủm tỉm hỏi.

"Ta không làm vậy! Ta không làm mà đại nhân! Ta thực sự không đi mật báo!" Lôi Vân Vô Cực run giọng thanh minh, cả người từ từ lùi về phía sau.

Đám người Chu Thiên Vũ nhìn lẫn nhau, nghe Thiên Khôn Vô Diệm nói thì có vẻ như Lôi Vân Vô Cực đã bẩm báo chuyện này lên trên. Nhưng vì sao Thiên Khôn Vô Diệm vẫn bình tĩnh ung dung như thế? Lẽ nào nàng ta thực sự đang đợi Vô Thần tới?

Nếu Vô Thần có khả năng đã biết chuyện, thì sẽ tới đây bất cứ lúc nào!

Hiện giờ đám người Chu Thiên Vũ không còn tâm tư nào mà nghĩ xem vì sao Thiên Khôn Vô Diệm cố ý dụ Vô Thần đến, dù sao trời có sập thì đã có một cao thủ đỡ cho. Chỉ cần Vô Thần đến, ít nhất họ vẫn còn hi vọng.

"Đại nhân, liệu trong này có hiểu lầm gì đó không? Lôi tông chủ quản thật là thông báo cho ta ngay ngày đầu tiên. Hắn không thể nào đến bẩm báo cho Thương Lan Dạ được." Chu Thiên Vũ vội vàng nói.

"Đúng vậy, đại nhân. Sáng hôm trước Lôi tông chủ tới thông báo cho ta. Mà theo cách ngài nói thì lúc ấy hắn đang ở tộc Thương Lan mới đúng. Vậy nên chắc chắn là có hiểu lầm rồi." Cố Trường Sinh cũng nói hùa vào.

Có hai người này ngụy tạo chứng cứ, những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, chính là đang dốc hết khả năng để kéo dài thời gian.

Thiên Khôn Vô Diệm nhìn một đám bịa đặt nói láo trước mặt, buồn cười đứng dậy, phủi bụi trên tay, nói: "Được, các ngươi nói vậy, ta cũng biết suy nghĩ trong lòng các ngươi rồi."

Thiên Khôn Vô Diệm chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía mọi người, phất tay: "Nếu đã chọn làm kẻ địch, thì đều giết hết."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch