Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 444:

Chương 444. Liếc mắt một cái đã hủy diệt! Kẻ địch chân chính!

Những lời nói này của Thiên Khôn Vô Diệm, quả thực khiến toàn bộ cường giả ở Nam Cảnh cảm thấy như bị ngũ lôi đánh trúng vậy, sợ đến mức sắc mặt biến đổi.

Một lời không hợp thì giết luôn sao?

Vô lý như vậy sao?

Vừa rồi còn cho chúng ta quyền tự mình chọn lựa, không ép buộc cơ mà!

Huống hồ, bọn họ vẫn còn chưa chọn!

"Đại nhân! Ngài... ngài như vậy không ổn đâu ạ?" Sắc mặt của Châu Thiên Vũ trở nên tái nhợt, hỏi với giọng run run.

Thiên Khôn Vô Diệm quay đầu lại, khẽ cười một tiếng rồi đáp: "Con người ta nói chuyện không giữ lời đấy, ra tay đi."

Hai người Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy đồng thời gật đầu, hai luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ khắp nơi trong nháy mắt, không gian xung quanh trực tiếp bị giam cầm, tất cả mọi người đều không thể động đậy được.

Đối mặt với hai Thần Vương, những người ở Nam Cảnh này thật sự không có một chút ít sức phản kháng nào, bây giờ bị giam cầm hành động, thậm chí còn không thể nói chuyện được.

Nỗi sợ hãi vô biên tràn ngập trong lòng mọi người, mỗi người đều nhìn về phía Thiên Khôn Vô Diệm một cách tuyệt vọng, họ muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng thật sự không nói ra được một câu nào.

Phong Bà Tử giẫm một bước về phía trước, rồi nâng tay phải lên.

"Ầm ầm ầm..."

Chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu Phong Bà Tử, đột nhiên mưa gió cuồn cuộn, hình thành một một vòng xoáy cực lớn.

Vòng xoáy này bí mật mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, khiến người ta run rẩy và tuyệt vọng.

Phong Bà Tử không nói bất cứ lời vô nghĩa nào mà trực tiếp vung tay lên.

Trời đất rung động, vòng xoáy khổng lồ màu đen đó lao thẳng về phía những cường giả ở Nam Cảnh.

Tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, trong lòng đám cường giả Nam Cảnh đã không sinh ra được một chút suy nghĩ phản kháng nào, chỉ có thể nhìn vòng xoáy màu đen đang nhanh chóng kéo tới bằng đôi mắt trợn tròn như muốn nứt ra của mình.

Trong lòng bọn họ biết, khi vòng xoáy đó rơi xuống, chính là lúc cả thân thể lẫn linh hồn của bọn họ bị hủy diệt.

Trong nháy mắt vòng xoáy màu đen đó kéo tới trước mặt mọi người, lúc này, bọn họ chỉ muốn bịt mắt lại, không muốn nhìn cơ thể mình hóa thành tro bụi, nhưng lại không làm được, chỉ có thể nhìn một cách tuyệt vọng.

"Vù..."

Trong lòng mọi người đã hoàn toàn hết hy vọng, đang đợi chờ thời khắc tử vong, vòng xoáy đến trước mặt bọn họ đột nhiên tan biến mất, sương mù màu đen dày đặc đang bao phủ khắp nơi, không nhìn thấy rõ tình hình.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, sương mù màu đen nhanh chóng tản đi.

Hai bóng người đứng trước mặt mọi người.

Hai người này chính là Vô Thần và Thương Lan Dạ.

Cường giả Nam Cảnh nhìn thấy hai bóng người này, lập tức mừng rỡ, cảm giác thoát chết trong gang tấc đó khiến bọn họ suýt chút nữa thì bật khóc.

Đặc biệt là Lôi Vân Vô Cực, y chưa từng nhìn thấy Vô Thần, nhưng đã từng gặp Thương Lan Dạ, người này chắc chắn là Thương Lan Dạ không sai đi đâu được!

Giờ khắc này, Lôi Vân Vô Cực suýt chút nữa thì bật khóc thật.

Cuối cùng cũng đợi được rồi!

Cho dù những người khác không biết hai người trước mặt là ai, nhưng sự tấn công của Phong Bà Tử đã bị hóa giải, cũng đủ để nói rõ vấn đề, đây chắc chắn là người một nhà!

"Ôi, đây không phải là Thiên Khôn Vô Diệm sao? Sao thế, bây giờ nương nhờ Tu Thần, nên đã có đủ tự tin như vậy rồi sao?" Vô Thần nhìn Thiên Khôn Vô Diệm, cười lạnh và hỏi.

Thiên Khôn Vô Diệm mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng ung dung, nàng tiếp tục ngồi xuống vị trí của mình, vắt chéo hai chân, rồi cười đáp: "Vẫn luôn đối nghịch với ngươi, từ khi gia nhập dưới trướng của Tu Thần đại nhân, sự tự tin của ta cũng nhiều hơn hẳn lúc trước rồi."

"Đại... đại nhân..."

Giờ khắc này, không gian trói buộc đã bị loại bỏ hoàn toàn, tất cả mọi người đều khôi phục hành động.

Lôi Vân Vô Cực chạy tới phía sau Thương Lan Dạ rồi quỳ xuống.

Tuy y không chắc chắn người vừa mới bắt đầu có phải là Vô Thần hay không, nhưng thân phận của Thương Lan Dạ đã hoàn toàn áp đảo bọn họ, cho nên quỳ xuống cũng đúng thôi.

Đám người Chu Thiên Vũ thở hổn hển, nhìn thấy Lôi Vân Vô Cực quỳ xuống, cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức quỳ xuống.

"Đại nhân! Xin hãy làm chủ cho con dân Nam Cảnh! Đám người này tự xưng là thuộc hạ của Phù Ma Tử, muốn ép chúng ta thuần phục bọn họ, nếu không thuần phục thì sẽ giết sạch toàn bộ con dân Nam Cảnh ta!" Cố Trường Sinh kêu lên một cách vô cùng đau lòng.

Dù sao thì chỗ dựa vững chắc cũng đã tới rồi, hắn thảm thương thế nào, căm phẫn ra sao, cứ tuôn hết ra như vậy.

Thương Lan Dạ híp mắt lại, không để ý đến đám người phía sau.

"Ôi trời, người này thật sự thay đổi thấy thương ghê? Chỗ dựa vừa tới đã lập tức đổi giọng rồi?" Thiên Khôn Vô Diệm cười nhạo.

"Thiên Khôn Vô Diệm! Ngươi vốn là người của Phù Tiên giới ta, tại sao lại nối giáo cho giặc? Cấu kết với tên Tu Thần đó làm việc xấu? Phù Tiên giới ta đã từng bạc đãi ngươi chưa?" Thương Lan Dạ tức giận nói.

Một tiếng quát to này khiến đám người Lôi Vân Vô Cực hoảng sợ, tưởng như là sấm sét bên tai, chấn động đến mức tâm thần run rẩy.

Cùng lúc đó, một cái tên khiến mọi người mê man xuất hiện.

Không phải nói là Phù Ma Tử sao?

Tu Thần này là ai vậy?

Lẽ nào Tu Thần mới là kẻ địch chân chính?

Những nghi ngờ lần lượt nối tiếp nhau tràn ngập trong lòng mọi người, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn không dám hỏi, chỉ có thể quỳ ở phía sau.

Thiên Khôn Vô Diệm liếc mắt nhìn Thương Lan Dạ rồi đáp: "Ta cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện trước đây, hiện giờ dưới trướng Vô Thần còn có ai nữa? Cũng chỉ còn lại ngươi và Hải Đô Vân Long thôi, ngươi nhìn xem, bây giờ cũng chỉ có một mình ngươi tới đây với y. Vô Thần, có phải lúc này cảm thấy hơi hiu quạnh rồi không?"

"Ngươi!" Thương Lan Dạ tức đến mức không nói nên lời, khuôn mặt lão dữ tợn.

Đôi mắt Vô Thần lóe ra tia sát ý nồng đậm, không gian trước mặt sụp đổ từng trận và lao về phía đám người Thiên Khôn Vô Diệm.

Lúc này, Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy chắn trước mặt Thiên Khôn Vô Diệm, hai tay vẽ ra một hình tròn, sau đó một cánh cửa không gian màu xanh da trời xuất hiện phía trước bọn họ, không gian vỡ vụn đang kéo tới kia đã bị cánh cửa không gian hút vào trong.

"Có ba người các ngươi thôi sao?"

Vô Thần cũng không tiếp tục tấn công nữa, y nhìn Thiên Khôn Vô Diệm với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Ba người này, y giơ tay một cái là có thể tiêu diệt, nhưng hiện tại y không gấp.

Họ dám xuất hiện ở Nam Cảnh một cách đột ngột như vậy, hơn nữa còn kêu người truyền tin cho mình, trong chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Hai Thần Vương ở đây, Lôi Vân Vô Cực ngươi muốn chạy tới bộ tộc Thương Lan mà không bị phát hiện? Đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

"Có ba người chúng ta thôi, lẽ nào ngươi còn muốn kêu Tu Thần đại nhân xuất hiện sao? Trong lòng ngươi rõ hơn ai hết, ngươi và Tu Thần đại nhân không phải là những người cùng một cấp bậc, nếu hắn xuất hiện, phỏng chừng hóa thân này của ngươi cũng chẳng dám tới đây đâu." Thiên Khôn Vô Diệm cười nhạo và nói.

“Muốn chết.”

Vô Thần híp mắt lại, sau đó toàn bộ không gian bên cạnh ba người Thiên Khôn Vô Diệm nổ tung, trong nháy mắt đã cắn nuốt cả ba người, họ biến mất không thấy nữa.

Một đám cường giả ở Nam Cảnh nhìn thấy ba người Thiên Khôn Vô Diệm bị Vô Thần giết chết trong nháy mắt, trong lúc nhất thời có chút không dám tin vào mắt mình, trên căn bản không có cách nào hiểu được, sức mạnh phải như thế nào mới có thể làm được một cách nhẹ nhàng như vậy, một ánh mắt đã giết chết hai Thần Vương và một Thiên Tôn sao?

"Đại nhân..."

Thương Lan Dạ nhìn thấy ba người đối phương hóa thành tro bụi, sắc mặt run lên, vội vàng nhìn về phía Vô Thần.

Thế này thật quá vô lý!

Làm nhiều chuyện như vậy chỉ để hai người lão và Vô Thần tới đây tiêu diệt bọn họ sao? Đầu óc có hồ đồ cũng sẽ không phạm vào loại ngu xuẩn này?

Vô Thần không để ý tới Thương Lan Dạ, ánh mắt vẫn nhìn về nơi không gian chuyển động ở phía trước như cũ, y chậm rãi nói:

"Xuất hiện đi, không phải ngươi đang đợi ta hay sao?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch