Chương 446. Tình cảnh này! Có cảm giác khó tả phải không?
Lúc trước ở biên cảnh Cực Bắc, bản thể của Vô Thần rơi vào trong tay Tu Thần, Phù Tiên Tử không cứu nổi y, khi đó vì bảo toàn tính mạng, nên Vô Thần đã đồng ý yêu cầu của Tu Thần, đó là hợp tác với Trường Sinh để kéo Thiên giới vào cuộc.
Đây là thỏa hiệp được chúa tể trên danh nghĩa của Phù Tiên giới đưa ra để được sống, đối với Vô Thần mà nói đây, chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời này!
Tuy rằng sau đó y biết bản thể của mình vẫn chưa bị Tu Thần hạ bất cứ cấm chế nào, thì y đã chọn quên đi chuyện này, cả đời này đều không muốn nhắc đến nó nữa, nhưng khi Tu Thần nói ra, vẫn khiến y hoàn toàn tức giận.
Thẹn quá hóa giận!
"Thì sao? Lẽ nào bây giờ ngươi còn có thể giết ta được sao?" Sắc mặt của Vô Thần dữ tợn, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Tu Thần.
Y chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tu Thần, ăn tươi từng miếng một!
Thế nhưng y biết chuyện này không có khả năng!
Y không nhìn ra được rốt cuộc tên Tu Thần trước mắt này có tu vi gì, thậm chí y cũng chẳng biết đây có phải là bản thể của hắn hay không.
Tu Thần nghe được những lời nói đó của Vô Thần, nhướng mày, cười ha ha rồi đáp: "Xem ra, trí nhớ của ngươi vẫn không được tốt cho lắm nhỉ? Sao lại quên dáng vẻ xin tha để được sống sót trước mặt ta khi ấy nhanh như vậy?"
Những lời này của Tu Thần không che giấu bất cứ thứ gì, trực tiếp để cho tất cả mọi người đều nghe được.
Thương Lan Dạ nhìn bóng lưng Vô Thần với vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ, trong lúc nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Vừa rồi, lão còn khó hiểu tại sao khi Vô Thần nghe được lời nói đó của Tu Thần, thì đột nhiên khí tức lại trở nên hỗn loạn và tức giận, bây giờ cuối cùng lão cũng biết được rồi!
Thì ra lúc trước, Vô Thần đã từng cầu xin tha mạng trước mặt Tu Thần!
Vô Thần lại cầu xin Tu Thần cho y được sống ư?
Thương Lan Dạ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Vậy còn đấu cái gì nữa?
Ngay cả Vô Thần cũng xin tha, vậy lão còn giãy dụa làm gì? Hơn nữa, hai chữ xin tha này vốn dĩ rất nhạy cảm, trong nháy mắt đã khiến đầu Thương Lan Dạ lấp đầy hình ảnh Vô Thần khóc lóc và quỳ xuống trước mặt Vô Thần xin tha...
Cả đầu toàn những lời nói này, quả thực khiến Thương Lan Dạ vô cùng đau đớn, nước mắt suýt chút nữa thì chảy ra.
Sợ là mối thù của bộ tộc Thương Lan lão sẽ mãi mãi không thể nào báo được!
So sánh với sự tuyệt vọng của Thương Lan Dạ, lúc này, trong lòng những cường giả Nam Cảnh càng lộ rõ vẻ chấn động và sợ hãi hơn, ánh mắt nhìn về Tu Thần đã khác hẳn.
Chẳng có ai là kẻ ngốc hết, từ phản ứng của Vô Thần, bọn họ đều có thể nhìn ra được những gì Tu Thần nói không phải là giả, một người được bọn họ coi như chúa tể, vậy mà lại xin tha trước mặt một người ngoài sao, đây là loại sỉ nhục gì?
Trong nháy mắt này, hình tượng vĩ đại và vô địch kia của Vô Thần bắt đầu chậm rãi sụp đổ trong lòng mọi người.
"Ha ha ha ha!"
Vô Thần đột nhiên phát ra tiếng cười to, tiếng cười này vô cùng khó nghe, hơn nữa còn bí mật mang theo một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ, không gian trong phạm vi trăm dặm trực tiếp bị bóp méo.
Sắc mặt Thương Lan Dạ thay đổi, nhìn Vô Thần với vẻ không dám tin.
Y đang phong tỏa không gian sao?
Tại sao lại phong tỏa?
Để vây giết Tu Thần? Hay là để... để diệt khẩu?
Trong lúc nhất thời, Thương Lan Dạ phát lạnh khắp cả người.
Lão cũng phần nào hiểu về Vô Thần, tuy trong lòng rất không muốn tin, nhưng lão biết lần này, sợ rằng những cường giả Nam Cảnh đó đều không thể sống sót!
Một chuyện nhục nhã như vậy của Vô Thần đã bị bọn họ biết cả rồi, bọn họ còn có thể sống được sao?
Đáp án là không thể!
Đừng ai nghĩ đến việc sống sót rời khỏi đây, cho dù là Thương Lan Dạ lão cũng không biết Vô Thần có bỏ qua cho mình hay không.
Giờ khắc này, trong lòng Thương Lan Dạ vô cùng hối hận, sớm biết chuyện này sẽ phát triển thành ra thế này, thì lão dứt khoát mặc kệ Lôi Vân Vô Cực cho rồi!
Khi đó, nếu không để ý tới Lôi Vân Vô Cực, lão cũng sẽ không đi tìm Vô Thần, và cũng sẽ không có chuyện hiện tại này.
"Ngươi phong tỏa không gian, là tính muốn giết ta sao?" Trên mặt Tu Thần treo vẻ lạnh nhạt và sắc bén trước sau như một.
Bây giờ, việc Vô Thần ghét nhất chính là nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tu Thần, nó khiến y phát điên, chỉ hận không thể xé nát bản mặt hắn.
"Ta không đánh nổi bản thể của ngươi, nhưng hóa thân này của ngươi thì sao? Diệt một hóa thân của ngươi, cũng coi như là một lợi tức, sau này sẽ đích giết chết bản thể của ngươi sau." Vô Thân cười dữ tợn và nói.
Tu Thần nhún vai, sau đó ngoắc ngón tay với Vô Thần rồi nói: "Tới đây, ta đang đứng ở đây này, ngươi có giết được không?"
"Đồ vô liêm sỉ!"
Vô Thần quát lên một tiếng, đôi mắt bùng phát ra hai tia sáng màu đen, rồi nhanh chóng lao về phía Tu Thần.
Hai tia sáng màu đen này vụt qua không gian nơi nào, thì nơi đó ào ào vỡ vụn và sụp đổ, sau đó hóa thành những khe nứt cắn nuốt cực lớn, trong nháy mắt đã trở thành hắc động khổng lồ che lấp một góc trời, đâm về phía Tu Thần một cách dữ dội.
"Ầm..."
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một làn sóng màu đen chấn động tám phương, toàn bộ sinh vật trong phạm vi trăm dặm đều bị xé nát và cuốn đi, những cường giả Nam Cảnh ở phía sau Vô Thần sợ đến mức hồn bay phách lạc, quay đầu muốn chạy trốn, nhưng trốn ở đâu cũng phải chết, tất cả trực tiếp bị sóng khí đó cắn nuốt, sau đó bị xé toạc ra.
Ngay cả y phục trên người Thương Lan Dạ cũng nát tan thành tro bụi hết, sau đó miệng lão phun ra một ngụm máu tươi, rồi bay về phía sau thật xa, nhưng lại được một bàn tay trong suốt sau lưng Vô Thần bắt được, kéo mạnh lão về phía sau Vô Thần và bảo vệ lão.
"Con người ngươi, lòng dạ thật độc ác, ngươi vốn không có ý định bỏ qua cho những người ở Nam Cảnh này, cũng không tự mình ra tay, vậy để ta giúp ngươi tiêu diệt bọn chúng."
Bụi sương mù chậm rãi tản ra đầy trời, bóng người Tu Thần xuất hiện trong tầm mắt của Vô Thần.
Thương Lan Dạ thở hổn hển từng hơi, mồ hôi lạnh đầy đầu, lão nhìn về phía sau mình.
Những cường giả Nam Cảnh đó thật sự chẳng còn lại một ai! Toàn bộ đều tan thành tro bụi!
Tu Thần bật cười, hắn nâng tay lên, toàn bộ cánh tay óng ánh những điểm màu xanh lục.
Vô Thần nhìn thấy động tác của Tu Thần và những điểm màu xanh lục trên cánh tay hắn, lập tức đồng tử co rút lại.
"Con kiến còn ham sống, huống chi là con người?" Tu Thần nhếch miệng cười.
Trong phút chốc, những điểm màu xanh trào ra từ trong tay Tu Thần, và bay lượn trên khoảng đất trống ở bên cạnh một cách điên cuồng, sau đó từng bóng người dần dần xuất hiện.
Rõ ràng chính là đám cường giả Nam Cảnh vừa mới chết xong!
"Ặc... chuyện này... chuyện này..."
Thương Lan Dạ nhìn thấy bản lĩnh này của Tu Thần, trực tiếp sợ đến mức hít ngược vài hơi khí lạnh, không nói nên lời.
Chấn động!
Đối với Thương Lan Dạ mà nói, thì hình ảnh này thật sự quá chấn động!
Những cường giả Nam Cảnh vừa mới bị giết có bao nhiêu người?
Vài nghìn người!
Mà Tu Thần lại hồi sinh toàn bộ bọn họ!
Vậy phải tiêu hao bao nhiêu sinh linh chi lực đây?
Cho dù là Vô Thần cũng không dám chơi lớn như vậy?
Những thứ này chính là sinh linh chi lực chân thật đó!
Sinh linh chi lực mà Chấp Chưởng Sinh Tử của Phệ Thiên Hành Giả tiêu hao cực kỳ lớn! Một lần hồi sinh nhiều người như vậy, Tu Thần này không tính tiếp tục tu luyện nữa hay sao?
Lúc này, Thương Lan Dạ đã hoàn toàn bị Tu Thần dọa ngốc luôn rồi, lão phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu thế giới của cường giả.
Mà sau khi những cường giả Nam Cảnh kia được phục sinh, vẻ mặt của mỗi người đều mê man và nghi hoặc.
Trong trí nhớ của mình, bọn họ thật sự đã chết rồi, tại sao lại sống lại?
Lẽ nào Vô Thần đại nhân cứu bọn họ sao?
Vừa nghĩ tới đây, đám người Chu Thiên Vũ vội vàng quỳ xuống, dập đầu lạy Vô Thần một cách cảm kích rồi nói: "Đa tạ ơn phục sinh của đại nhân! Đa tạ đại nhân!"
Những cường giả Nam Cảnh khác cũng lấy lại được bình tĩnh, đều quỳ xuống cảm ơn theo.
Vô Thần nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt đã xanh đến không thể xanh hơn được nữa, con mắt như muốn tuôn ra khỏi hốc mắt.
"Tình cảnh này, có chút cảm giác khó tả phải không?" Tu Thần nhìn Vô Thần, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm.