Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 447:

Chương 447. Những điều chưa biết, thường là điều đáng sợ nhất!

Vô Thần nhìn đám người Nam Cảnh quỳ trên mặt đất cảm ơn mình, thật sự cảm thấy thẹn quá hóa giận, một luồng oán khí tản ra từ tận đáy lòng y.

Tu Thần nói đúng, bây giờ y có một loại cảm giác khó tả.

Rõ ràng là y đã mượn tay Tu Thần để tiêu diệt đám người này, nhưng Tu Thần lại hồi sinh bọn họ, sau đó bọn họ lại quỳ xuống và cảm ơn mình.

Nếu là Thương Lan Dạ, vậy lúc này, có lẽ lão sẽ chế nhạo Tu Thần, ngươi nhìn xem người mà ngươi cứu, kết quả không phải vẫn cảm động rơi nước mắt với ta hay sao?

Thế nhưng Vô Thần không phải là Thương Lan Dạ, hai người họ ở hai cấp độ khác nhau, chuyện này ở trong mắt Vô Thần là một sự chế nhạo sâu cay, và là sự châm biếm cả về nhân cách lẫn địa vị của y.

Hiện giờ, những người ở Nam Cảnh kia vẫn chưa rõ nguyên do, đối mặt với việc hồi sinh, bọn họ tin rằng là nhờ có Vô Thần ban cho, ánh mắt của họ trở nên cuồng nhiệt, trong lòng cũng sôi trào nhiệt huyết.

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Vô Thần không hề để ý đến mấy người ở Nam Cảnh đó, theo quan điểm của y, cho dù Tu Thần có hồi sinh bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa! Nếu không phải vì hiện tại đang thiếu nhân thủ, thì Thương Lan Dạ cũng không có cách nào sống sót được.

Chuyện nhục nhã nhất của một chúa tể Phù Tiên giới đã bị người ta biết được, vậy người biết nó chắc chắn phải bị diệt khẩu.

Cho dù bọn họ không dám nói ra cũng không được, đây là sự lợi hại của một chúa tể, không cho phép có một suy nghĩ nào ảnh hưởng đến địa vị của y xuất hiện.

"Không đánh nữa sao?" Tu Thần bật cười.

Vô Thần hít sâu một hơi, kìm nén sự thôi thúc muốn bản thân chạy như điên về phía Tu Thần và giết hắn, y nói: "Ta không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng chưa giết hóa thân này của ta, cứ mãi giằng co như vậy cũng không có kết quả, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Lẽ nào là để khiến ta mất hết mặt mũi trước nhiều con kiến hôi như vậy sao?”

Lời nói này của Vô Thần không hề che giấu bất cứ thứ gì, cũng không thiết lập cấm chế, tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy rõ ràng.

Đối với đám người Nam Cảnh mà nói, đây chắc chắn là một lời cảnh tỉnh, vừa rồi bọn họ còn cho rằng Vô Thần hồi sinh bọn họ vì Vô Thần có thể tiêu diệt Tu Thần, thế nhưng hiện giờ, chính miệng y lại nói y không giết được hắn, thế giới quan của bọn họ đã sụp đổ rồi.

Vô Thần vẫn luôn là vị thần vô địch trong lòng bọn họ, vậy mà lại không thể đối phó được với một kẻ xâm lược thật sao, hơn nữa, cũng không phủ nhận chuyện xin tha để được thoát chết trước mặt Tu Thần lúc trước, trong nháy mắt, danh tiếng chúa tể Phù Tiên giới này cũng trở nên phức tạp dần trong lòng bọn họ.

Tu Thần liếc mắt nhìn đám người Nam Cảnh bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, rồi lại nhìn về phía Vô Thần và nói: "Lẽ nào trước đó bọn họ không nói mục đích sao? Chúng ta chính là những người làm việc cho Phù Ma Tử? À đúng rồi, có phải ngươi đã giết hóa thân sư đệ Pháp Hải đó của ta hay không?"

Vô Thần vừa nghe đến cái tên Pháp Hải này, mí mắt hơi run lên, sau đó câu nói ""Đại uy thiên long" cứ quanh quẩn trong đầu y một cách vô cùng kỳ dị, thật lâu không tan đi.

"Trong Phù Tiên giới, vỗn dĩ không có người nào như Phù Ma Tử xuất hiện! Còn có tên Pháp Hải đó, vốn dĩ chính là thủ đoạn của Tu Thần ngươi! Đều là người của ngươi mà thôi!" Vô Thần nghiến cắn nghiến lợi.

Chuyện của Phù Ma Tử, Vô Thần chưa kịp đi xác nhận với Phù Tiên Tử, nhưng trong lòng y sẽ không tin vào chuyện này. Phù Tiên Tử làm người và làm việc hoặc bất động, hoặc động một cái là nhổ cổ tận gốc, cho dù lúc trước thật sự có một người tên là Phù Ma Tử, người đã chết trong tay Phù Tiên Tử thì tuyệt đối không có khả năng hồi sinh!

Vô Thần vẫn luôn cho rằng tất cả những chuyện ma quỷ này đều là từ thú vui tệ hại của Tu Thần!

"Ha ha..."

Tu Thần cười ha ha, lộ ra tâm trạng vô cùng tốt, hắn ngồi thẳng xuống.

"Tiểu Vô Thần này, những lời ta nói với ngươi là thật đó, tại sao ngươi lại không tin nhỉ? Ta tưởng rằng sự xuất hiện của Pháp Hải sẽ khiến ngươi đi tìm Phù Tiên Tử để xác nhận, nhưng hiện tại xem ra ngươi vẫn chưa đi thì phải? Khi đó Pháp Hải đã nhìn thấy ngươi và Trường Sinh ở cùng nhau, điều này chứng minh ngươi chắc hẳn đã tuân thủ giao ước giữa ngươi và ta, kéo Thiên giới vào cuộc, bây giờ thứ ta muốn biết, chính là làm sao ngươi chắc chắn được Thiên Cương sẽ cho phép Trường Sinh vào cuộc?"

Vô Thần nghe được những lời này của Tu thần, đồng tử hơi co rút lại, đột nhiên y nắm được một tin tức quan trọng gì đấy.

Tu Thần muốn Thiên Cương vào cuộc!

Hiện tại Tu Thần thậm chí còn không đối phó được với Phù Tiên Tử, tại sao lại nóng lòng muốn khiến Thiên giới vào cuộc như vậy? Lẽ nào hắn không sợ Phù Tiên Tử và Thiên Cương hợp tác sao?

Huống hồ, từ trước tới nay, Phù Tiên giới và Thiên giới quả thật có mối quan hệ hợp tác ngoài mặt, y không tin Tu Thần không biết chuyện này.

"Rốt cuộc ngươi đang mưu tính chuyện gì? Lẽ nào ngươi còn muốn đối phó với hai vị chúa tể Nguyên giới cùng một lúc sao?" Vô Thần lạnh giọng nói.

Tu Thần nhếch miệng cười, sau đó búng ngón tay một cái, hắn nhướn mày và nói: "Ngươi thật sự đoán đúng rồi đó, ta muốn đánh cả hai cùng một lúc, thế nào? Có tàn bạo hay không?"

"Ngươi!"

Vô Thần bị lời nói này của Tu Thần làm cho tức giận đến mức đôi mắt trợn tròn lên.

Nhìn thấy vẻ mặt và giọng điệu đó của Tu Thần, y lại bị tăng xông.

Cái gì gọi là đánh cả hai người, thật sự coi mình là vô địch sao? Ngươi đã lợi hại như vậy, sao không xử lý Phù Tiên Tử trước đi?

Tu Thần nhìn lướt qua xung quanh, lại nói: "Phù Tiên Tử thật sự quá cẩn thận và dè dặt, vẫn luôn không dám đánh nhau với ta, không có biện pháp, ta chỉ có thể giúp lão tăng sự tự tin, thêm một Thiên Cương cho lão, hai chúa tể Nguyên giới này ở cùng nhau, vậy họ chắc hẳn sẽ đánh nhau với ta chứ? Nếu vẫn không đánh, vậy thì ta lại kéo thêm chúa tể của Bắc Lý giới vào vậy."

Ngực của Vô Thần phập phồng dữ dội, mỗi một chữ Tu Thần nói ra đều như kim đâm mạnh vào trong lòng y, khiến y cảm thấy hiện tại mình hít thở không thông.

Thực sự quá kiêu ngạo!

Thực sự coi trời bằng vung!

Vô Thần không có cách nào tưởng tượng ra được, rốt cuộc Tu Thần dựa vào cái gì mà sống được đến bây giờ!

Thương Lan Dạ và những cường giả Nam Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy sự do dự và vẻ mặt nặng nề của Vô Thần lúc này, tất cả đều thầm nuốt nước miệng, từ trước đến nay, Thương Lan Dạ vẫn luôn căm ghét và sợ hãi Tu Thần, nhưng lúc này trong lòng lại sinh ra một chút cảm giác tôn sùng hắn.

...

Bản thân lão cũng không biết tại sao lại xuất hiện loại cảm giác này nữa, lão hoàn toàn không cảm thấy Tu Thần đang khoác lác.

Lẽ nào Tu Thần thật sự vô địch đến mức cô đơn, đánh một người thì cảm thấy thật mất mặt, vẫn cứ phải đánh hai người thì hơn?

Vô Thần cố nén niềm kích động muốn bóp chết Tu Thần, y biết mục đích phía sau của Tu Thần chắc chắn không phải là những thứ này, nhất định phải là một chuyện tốt nào đó có thể mang lại cho hắn những lợi ích to lớn!

Nhưng bất kể Vô Thần nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, đối với Tu Thần, y thật sự không thể nhìn thấu hắn một chút nào, bất luận là nguồn gốc hay là hành vi và tính cách, y hoàn toàn không hiểu rõ được.

Không hiểu rõ một người mới là chuyện đáng sợ nhất, bởi vì ngươi hoàn toàn không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, chuyện mà hắn làm hiện giờ rốt cuộc là vì cái gì? Mục đích lại là gì? Bối cảnh của hắn, con át chủ bài của hắn là gì...

Vô Thần hoàn toàn không biết những thứ này.

Hơn nữa, không chỉ y, mà ngay cả Phù Tiên Tử cũng chẳng biết, cho nên Phù Tiên Tử mới phải cẩn thận, không lập tức đại chiến với Tu Thần.

"Nếu ngươi đã không nói, vậy chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa, nếu ngươi thích Nam Cảnh này, thì tặng cho ngươi đấy, ngươi muốn tuyên bố bí sử thượng cổ gì đó thì tùy ngươi, ngươi thích là được, thứ cho ta không theo ngươi được." Vô Thần thở một hơi thật dài, sau đó cười lạnh vài tiếng rồi nói.

Thương Lan Dạ và những cường giả Nam Cảnh nghe được những lời này của Vô Thần, tất cả đều nhìn về phía Vô Thần với vẻ mặt ngạc nhiên và sợ hãi, biểu cảm không dám tin.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch