Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 453: Đâm lao phải theo lao! Đến lúc nên trở về rồi!

Chương 453: Đâm lao phải theo lao! Đến lúc nên trở về rồi!

Trong miếu Thiên Thần, Tu Thần đang thảnh thơi nằm trên ghế uống CocaCola. Thiên Khôn Vô Diệm đứng bên cạnh hắn.

Hai người Phong Bà Tử và Thiên Thọ Lão Quy đều do Tu Thần tái tạo ra, hiện giờ chưa có sắp xếp gì nên không cho sống lại.

Về phần Phù Ma Tử và Pháp Hải, đương nhiên đều là giả rồi. Ngay cả người tự xưng là bản thể của Tu Thần cũng là giả.

Tu Thần hoàn toàn không ra khỏi miếu Thiên Thần, tất cả đều do hắn sáng tạo ra. Sáng tạo một thể phục chế trông giống hệt bản thể là chuyện vô cùng đơn giản đối với Tu Thần.

Từ trước đến nay Tu Thần vô cùng chú ý đến tiểu tiết. Lần đầu và lần thứ hai cho thể phục chế ra ngoài, hắn đã cố ý xóa đi một tia thần nguyên, để cho kẻ khác nhận định đó là hóa thân chứ không phải là bản thể.

Thể phục chế vừa xuất hiện trước mặt Phù Tiên Tử lại không bị Tu Thần xóa mấy thần nguyên, là một thể sinh mệnh hoàn chỉnh.

Nếu đã là thể sinh mạng hoàn chỉnh thì đương nhiên đó chính là bản thể rồi!

"Đại nhân, rốt cuộc thực lực của ngài đã đến cấp độ nào rồi?" Thiên Khôn Vô Diệm trắng bệch mặt mũi, hỏi.

Đương nhiên nàng cũng cho rằng Tu Thần ở trong vùng hư vô lúc trước là bản thể, cho nên trong nháy mắt bản thể của Phù Tiên Tử vừa ra tay, nàng đã vô cùng tuyệt vọng, trong lòng đã chắc mẩm mình và Tu Thần sẽ chết.

Trong nháy mắt đó, nàng còn cảm thấy Tu Thần quá khinh địch, tự dưng lại đập nát tiền đồ vô lượng của bản thân.

Nhưng nào ngờ chỉ tích tắc sau hai người đã xuất hiện trong Thiên Khôn Tử giới của nàng, hơn nữa Tu Thần còn đang sống sờ sờ, nằm dài trên ghế trước mặt mình.

Thiên Khôn Vô Diệm ngơ ngác, không khỏi nghi ngờ về cuộc đời.

Nàng cảm thấy thế giới này không phải là thế giới mà mình biết nữa, bởi vì trong nhận thức của nàng không có ai hoàn toàn thoát ra khỏi mọi quy tắc như Tu Thần.

Tu Thần uống Coca xong, đặt xuống bàn trà bên cạnh, mỉm cười nói: "Cảnh giới của ta, rất khó dùng từ ngữ để hình dung, dù sao bản thể của Phù Tiên Tử trước mặt ta cũng chẳng là cái thá gì."

Khóe miệng Thiên Khôn Vô Diệm hơi co quắp.

"Vậy tại sao không trực tiếp đánh tới đó, kết thúc mọi chuyện..."

Tu Thần nhướng mày, đáp: "Có một số việc không đơn giản như vẻ bên ngoài."

Nhìn vẻ mặt thần bí khó lường của Tu Thần, Thiên Khôn Vô Diệm cười khổ gật đầu.

Dù sao nàng chỉ là một muội muội, chưa đủ khả năng để phỏng đoán về những người ở cấp bậc Tu Thần.

Ngay cả Vô Thần còn bị Tu Thần đùa giỡn trong lòng bàn tay, dắt mũi khắp nơi, thì nói gì đến nàng.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Chắc chắn lúc này Phù Tiên Tử đang tu sửa vết rách vùng hư vô, ta nghĩ đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta." Thiên Khôn Vô Diệm cau mày nói.

Tuy nàng chưa đạt đến trình độ có thể xé rách một không gian hoàn chỉnh thành vùng hư vô, nhưng cũng biết tu sửa vết rách vùng hư vô khó khăn đến mức nào.

Hơn nữa không gian bị xé rách lại có ảnh hưởng đến việc Phù Tiên giới bị xâm nhập, Phù Tiên Tử chắc chắn sẽ không trì hoãn.

Tu Thần cười ha hả, nói: "Cứ để lão tu sửa đi. Vết rách hư vô rộng trăm dặm không dễ dàng tu sửa như vậy đâu, chính là thương gân động cốt đấy!"

Thật ra Tu Thần không ngờ sẽ gây ra vết rách hư vô, nhưng việc này lại khá có lợi cho kế hoạch của hắn.

Phù Tiên Tử chắc chắn phải vá lại vết rách đó, nhưng lão cũng sẽ bị đại thương nguyên khí!

Hiện giờ hắn đã tạo ra một giả tưởng cho Phù Tiên Tử, đó chính là trong chín đại Nguyên giới có một vị đại lão đang âm thầm ra tay!

Mục đích của đối phương là cướp đoạt các Nguyên giới khác, vậy thì Phù Tiên giới và Thiên giới có thực lực như đá lót đường sẽ phải làm sao?

Phù Tiên Tử và Thiên Cương nhất định sẽ hợp tác!

Điều Tu Thần muốn chính là cho hai người này hợp tác!

Thế giới này không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.

Lúc này Tu Thần chưa thể chiếm được Phù Tiên giới, nguyên nhân chính là vì sinh linh chi lực chưa đủ. Phù Tiên Tử quá cẩn thận, chỉ cần bản thể của lão không xuất hiện trong phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, thì hắn không có cách nào bắt được lão.

Tuy Tu Thần có thể sáng tạo ra người có cấp bậc ngang với Vô Thần, nhưng lại không thể sáng tạo ra sự tồn tại có thể đánh bại Phù Tiên Tử.

Khống Chế Thời Gian chỉ có thể khiến người ta đạt đến thực lực đỉnh cấp của Nguyên giới mà thôi.

Đỉnh cấp đó chính là Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn, cao hơn nữa thì không được.

Bởi vì đây là một loại quy tắc, khi tích điểm chế tạo ra hệ thống này thì đã thiết lập nên nó, cũng chính là tiền thân của Tu Thần.

Chỉ khi nào Tu Thần trở thành tích điểm mới thì mới thay đổi được quy tắc.

Sở dĩ lúc trước tích điểm đặt ra quy tắc này, thực ra cũng là để bảo vệ cho thân thể chuyển thế, sợ Tu Thần ra tay không chừng mực, trực tiếp thăng cấp cho người ta đến cảnh giới cao, sau đó Phệ Thiên Hành Giả cấp bảy, tám đi đầy đường, thì khác nào tự tìm đường chết.

"Vậy bây giờ chúng ta không làm gì sao?" Thiên Khôn Vô Diệm hỏi.

Tu Thần gật đầu: "Đúng vậy, nên làm gì thì làm đi. Ngươi cứ quay về, thời cơ đến ta sẽ gọi ngươi."

Thiên Khôn Vô Diệm cười khổ một tiếng, gật đầu, rồi rời đi.

Mục Ngưng Sương đi tới, ngồi đối diện Tu Thần.

"Công tử, Phù Tiên giới thực sự khó chiếm vậy sao?" Nàng hỏi.

Tuy nàng không rõ lắm về thực lực của Tu Thần, cũng không rõ hắn có bao lá bài tẩy, nhưng luôn cảm thấy Tu Thần có thể dễ dàng lấy được Phù Tiên giới.

Tu Thần buồn cười, đáp: "Một Nguyên giới đâu có dễ chiếm như vậy. Phù Tiên Tử phát triển bao nhiêu năm rồi, lão là quái vật thời viễn cổ đấy. Ngươi hoàn toàn không biết trong tay lão còn bao nhiêu con bài chưa lật. Chuyện không dễ dàng vậy đâu."

Mục Ngưng Sương chống cằm, chớp đôi mắt long lanh nhìn Tu Thần, bĩu môi nói: "Dù sao ta vẫn cảm thấy công tử chắc chắn có thể chiếm được, chỉ là không biết đang tính toán kế hoạch gì thôi."

Trong mắt Mục Ngưng Sương, Tu Thần chính là vô địch, không có ai mà hắn không đối phó được.

Sở dĩ Tu Thần còn chưa chiếm Phù Tiên giới, chắc chắn là do kế hoạch và dã tâm của hắn.

"Ngươi thông minh." Tu Thần nói.

Mục Ngưng Sương thở dài một tiếng, nhìn về phía bầu trời xanh thăm thẳm, thì thầm: "Không biết đám Như Tuyết bây giờ thế nào rồi. Lâu rồi không gặp, nhớ mọi người quá."

Tu Thần nhìn theo ánh mắt Mục Ngưng Sương, khóe miệng mỉm cười.

"Quả là lâu rồi không gặp. Những người khác cứ để tiếp tục tôi luyện của Bắc Lý giới, nhưng Thượng Cung Cẩn phải trở về."

Mục Ngưng Sương sửng sốt, nhìn về phía Tu Thần, sau đó ánh mắt chợt toát lên vẻ hưng phấn, vội vàng hỏi: "Ngài muốn đi Thiên giới phải không? Định ra tay với tên Dạ Hạ Thiên Quân gì đó?"

Tu Thần chậm rãi đứng dậy, vươn vai, lười biếng đáp: "Vốn chưa nhanh đến vậy đâu, nhưng từ lúc Phù Tiên Tử phá vỡ vùng hư vô, mọi chuyện đều được tiến hành trước thời hạn. Ván cờ này, Thiên Cương không muốn nhúng tay vào cũng không được."

Trong kế hoạch lúc đầu của Tu Thần, Thiên Cương chưa hợp tác với Phù Tiên Tử nhanh như vậy, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi.

Lúc này trong lòng Thiên Cương cũng lo lắng không kém gì Phù Tiên Tử, lão hết sức rõ rằng nếu Phù Tiên giới xong đời thì đối tượng tiếp theo chính là lão và Thiên giới!

Môi hở răng lạnh!

Cho nên hai người chắc chắn sẽ hợp tác.

Mục Ngưng Sương nhìn bóng lưng Tu Thần như có điều suy nghĩ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch