Chương 456: Bên nào cũng cho mình là đúng! Đối đầu quyết liệt!
"Phù Tiên Tử! Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Trường Hà nghe Phù Tiên Tử nói vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát lên.
"Không sai, nếu ngươi không có một lời giải thích hợp lý thì Cửu Giới lệnh lần này sẽ coi như ngươi làm càn. Nên nghiêm phạt thế nào thì cứ nghiêm phạt thế ấy!" Chúa tể Hoang giới cũng lạnh giọng quát theo.
Phù Tiên Tử nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Không tin ấy gì? Được! Vậy thì ra sẽ nói hết cho các ngươi biết đầu đuôi ngọn ngành những việc xảy ra ở Phù Tiên giới của ta trong thời gian gần đây!"
Tiếp đó, lão bắt đầu kể lại toàn bộ những chuyện Tu Thần đã làm cho đám chúa tể của Nguyên giới khác.
Thiên Cương ở bên cạnh vẫn im lặng từ đầu đến cuối, thậm chí lúc bảy vị đại lão ở Nguyên giới khác xuất hiện cũng không hề lên tiếng.
Sau khi Phù Tiên Tử nói xong mọi chuyện, bèn hỏi: "Thế nào? Bây giờ còn bảo ta làm càn nữa không?"
Phù Tiên Tử nhìn bảy ảo ảnh trước mặt, nở nụ cười lạnh.
Thực ra lúc này lão đang rất tức giận, bảy người trước mặt hoàn toàn không để lão vào trong mắt!
Cửu Giới lệnh được đốt lên rồi, mà cũng chỉ cho ảo ảnh tới, ngay cả hóa thân cũng không chịu phái đi! Ngay cả mặt cũng không lộ ra!
Tất nhiên việc này chẳng khác nào đang coi khinh lão và Thiên Cương!
Nếu người phát Cửu Giới lệnh là chúa tể Thần Vũ giới, Phù Tiên Tử tin rằng chắc chắn mọi người sẽ cho hóa thân tới, nào có qua loa lấy lệ như thế này?
"Thời gian trước Phù Tiên giới quả thực phải tước giới vị của toàn bộ Tử giới, đến bây giờ đám Tử giới ấy vẫn còn ở bên ngoài. Điều này ta có thể làm chứng." Bắc Lý, chúa tể Bắc Lý giới gật đầu, nói bằng giọng thâm trầm.
"Nhưng điều đó cũng không đủ để chứng minh mọi điều ngươi nói đều là thật. Đúng không, Thiên Cương?" Bắc Lý nhìn về phía Thiên Cương.
Phù Tiên Tử cũng quay đầu nhìn sang lão. Từ đầu đến giờ lão này không hề mở miệng, có gì đó không đúng lắm!
Trong lòng Phù Tiên Tử bỗng dấy lên linh cảm xấu.
"Đúng vậy, lúc trước Chú Ly dưới trướng ngươi và Trường Sinh dưới trướng ta đều từng qua đó muốn lấy chín Tử giới ia. Chỉ có điều thực lực của Tu Thần quá mạnh, cuối cùng đành từ bỏ." Thiên Cương gật đầu đáp.
"Cho nên có thể chứng minh Tu Thần là người ngoại giới? Dựa theo cách nói của ngươi, quỹ đạo xuất hiện của Tu Thần vẫn luôn nằm trong phạm vi Phù Tiên giới của ngươi! Chẳng lẽ ngươi nuôi một tên phản đồ, sau đó vì nguyên nhân nào đấy cố ý vu oan cho hắn là người ngoại giới?" Chúa tể Vũ giới lạnh giọng quát hỏi.
Những người có mặt ở đây chẳng ai ngu cả, đồng thời bọn họ cũng biết Phù Tiên Tử là một lão già xảo quyệt, trong thời điểm hiện giờ, Phù Tiên Tử tuyệt đối không có khả năng nói dối chuyện của Tu Thần với mình.
Chỉ cần trong câu chuyện lão vừa kể có nửa lời nói dối, những người khác có thể nhanh chóng điều tra ra.
Cho nên chuyện Tu Thần xuất hiện là thật, nhưng gì hắn đã gây ra cũng là thật.
Hiện giờ điều duy nhất cần tranh luận là chứng minh Tu Thần là người ngoại giới bằng cách nào? Chứ không phải là chuyện Tu Thần là người của vị chúa tể nào trong chín đại Nguyên giới.
"Tu Thần xuất hiện trong Tử giới của ta, thần không biết quỷ không hay, sau đó từng bước xâm chiếm Thiên Khôn Tử giới. Ngay cả chúa tể như ta cũng không phát hiện ra những chuyện đó. Các ngươi cảm thấy hợp lý ư?" Phù Tiên Tử hỏi.
"Ý ngươi là gì?" Bắc Lý hỏi.
"Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao? Hiện giờ chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, trong chín người chúng ta chắc chắn có người đang nói dối! Tu Thần chính là thuộc hạ của một trong chín người chúng ta. Khả năng thứ hai, Tu Thần chính là người ngoại giới! Và hắn đã xâm nhập đến chín Nguyên giới! Không có khả năng thứ ba!"
"Trong hai khả năng này, bất cứ là khả năng nào, chẳng lẽ chúng ta không nên chú trọng sao?"
"Nếu là khả năng thứ nhất, vậy thì có người muốn phá bỏ bố cục của chín Nguyên giới. Mục đích phía sau rốt cuộc là gì, ta nghĩ chắc hẳn các vị không cần ta nói trong lòng cũng biết rõ!"
"Nếu là khả năng thứ hai, thì chúng ta càng phải liên hợp lại, điều tra chân tướng! Hiện giờ mới có Phù Tiên giới của ta xuất hiện một Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn. Giới của các ngươi thì sao? Nên biết rằng lúc trước ta hoàn toàn không phát hiện ra!"
Phù Tiên Tử nói liên tục không nghỉ, mang theo thái độ rất cương quyết, chỉ nhấn mạnh duy nhất hai khả năng.
Hiện giờ quyền chủ động đang nằm trong tay lão, bất kể là khả năng nào, thì việc lão cùng Thiên Cương triệu hồi Cửu Giới lệnh đều là lựa chọn chính xác, sẽ không phải chịu sự trừng phạt của liên minh.
Bảy vị chúa tể Nguyên giới nhất thời rơi vào trầm mặc.
Không phải bọn họ không quan tâm đến thành lũy chín Nguyên giới, trong khoảng thời gian gần đây không hề có bất cứ dấu hiệu xâm nhập nào.
Cho nên, thực ra trong lòng bọn họ nghiêng nhiều về khả năng thứ nhất, tức là trong chín người này có một người nảy sinh dã tâm, hơn nữa còn hành động rồi!
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm. Một khi đối phương thành công bước đầu tiên, thì sẽ nhanh chóng tạo ra hiệu ứng dây chuyền, những người khác cũng sẽ rơi vào thế bị động.
"Ta nghĩ trong chúng ta có người cho tâm tư bay hơi xa rồi." Bắc Lý lên tiếng đầu tiên, giọng nói lành lạnh.
"Người dám mang tâm tư ấy, e là phải tự tin lắm! Thực lực của ta bình thường thôi, chắc chắn không có tự tin đó." Chúa tể Vẫn Sinh giới cười nhạt, nói một câu phủi sạch liên quan.
Nhưng lời lão nói cũng không sai, không đủ tự tin và thực lực mà dám làm vậy thì khác nào tìm chết?
Chúa tể Thần Vũ giới khẽ cười một tiếng: "Sao? Hiện giờ chúa tể có thực lực mạnh nhất trong chín đại Nguyên giới là ta và Phạt Ngô. Dựa theo ý của ngươi thì hai người chúng ta hiềm nghi lớn nhất?"
Chúa tể Thần Vũ giới trực tiếp trách cứ chúa tể Vẫn Sinh giới, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo và ngang ngược.
"Không dám, Thần Vũ đại nhân có thực lực thông thiên, không vừa mắt đám Nguyên giới nhỏ chúng ta." Vẫn Sinh dùng lời lẽ châm biếm đáp trả.
"Người ngay không nói lời mờ ám, đừng nói bằng giọng quái gở. Nghi ngờ ta thì cứ việc nói thẳng. Ta không sợ bị các ngươi hoài nghi, khó chịu thì cứ tìm tới ta!" Thần Vũ nhìn Vẫn Sinh, giận dữ quát lên.
"Được rồi."
Phạt Ngô vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, lão vừa mở miệng là mọi người đều im bặt, ngay cả Thần Vũ cũng không tiếp tục chửi đổng nữa.
"Phù Tiên Tử, ngươi xác định Tu Thần đã bị ngươi giết chết rồi?" Phạt Ngô hỏi.
"Đương nhiên, bản thể của ta tự mình ra tay, chẳng lẽ ngươi cho rằng bây giờ ta đã vô dụng đến mức ngay cả một Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn cũng giết không chết? Phù Tiên Tử ta không chậm lụt hơn các ngươi đến vậy đâu." Phù Tiên Tử cười khẩy một tiếng, đáp.
Người mà lão ghét nhất chính là Phạt Ngô! Năm đó nếu không phải vì Phạt Ngô âm thầm ra tay, lão cũng không đến mức suýt chút nữa thì thua Phù Ma Tử.
Trong số chúa tể của chín đại Nguyên giới, người nham hiểm, thủ đoạn, tàn nhẫn nhất chính là Phạt Ngô!
Đương nhiên, lão cũng là người mạnh nhất!
"Cho nên bây giờ mọi chuyện đều do một mình ngươi nói. À đúng rồi, còn một Thiên Cương có thể làm chứng cho ngươi. Nói cách khác ngươi không thể xác định tuyệt đối mọi chuyện đều là sự thật đúng không?" Phạt Ngô nhàn nhạt hỏi.
Phù Tiên Tử nhướng mày, hỏi lại: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi chỉ cần cho chúng ta biết, ngươi xác định mọi chuyện đều đúng như lời ngươi nói, không hề dối trá chút nào là được."
Nghe thấy câu này, trong lòng Phù Tiên Tử nhất thời cảnh giác hẳn lên.