Tu Thần đầy vẻ khiêu khích nhìn người trong hình ảnh phản c hiếu. Hắn ước gì toàn bộ bản thể của đám người này đều đánh tới đây, sau đó có thể trực tiếp tốt nghiệp.
Nhưng hắn cũng biết chuyện đó là không thực tế, những đại lão này không ngu xuẩn đến vậy. Ngay cả Phù Tiên Tử hắn cũng phải ép đến cuối cùng mới sử dụng bản thể, huống hồ là những người khác?
Tu Thần bày trận lâu như vậy cũng chỉ vì thời khắc ngày hôm nay.
Làm sao hắn nhìn thấy được bên trong?
Chắc chắn là có nội gián.
Hơn nữa bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới kia cũng do kẻ nội gián vứt vào Phạt Ngô giới.
Vốn thử xem có thể dẫn dụ tám vị đại lão Nguyên giới vây đánh Phạt Ngô, giờ xem ra thất bại rồi.
Nhưng điều này cũng rất bình thường, Tu Thần khó khăn lắm mới bày ra được thế trận này, thực ra mục đích chủ yếu nhất chính là muốn khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau mà thôi.
Hiện giờ xem ra hiệu quả đạt được cũng không tệ lắm.
Đám người này không phải đồ ngu, Tu Thần có thể nhìn thấy bọn họ, thì chắc chắn đang nắm giữ huyết mạch chi lực của một trong chín vị chúa tể này mới có thể mở ra được hình ảnh phản chiếu.
Cho nên trong chín người này đều biết có một kẻ phản bội trong số họ, hoặc là nên nói có người đang ôm một âm mưu to loqwns.
"Có tới giết ta không?" Tu Thần tiếp tục khiêu khích hỏi.
Phù Tiên Tử nhìn vẻ mặt này của Tu Thần, tức giận đến sôi gan. Thật sự là kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì!
Lúc trước ở biên cảnh Cực Bắc của Phù Tiên giới đã phách lối đến mức người khác phải nghiến răng nghiến lợi, giờ đối diện với chúa tể chín đại Nguyên giới cũng vậy, hoàn toàn không biết tiết chế.
Tên này thực sự không biết chữ "sợ" viết như thế nào sao? Dám chọc tức một đại lão Nguyên giới còn chưa tính, giờ cả chín chúa tể cũng không tha, toàn bộ đều bị hắn khinh bỉ.
"Được lắm! Ta sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người phách lối như ngươi." Phạt Ngô cười nhạt, trong giọng nói mang đầy sát ý.
Lão cũng bị Tu Thần chọc giận rồi.
"Phạt Ngô đại lão, sao lại nói thế? Có thực lực không gọi là phách lối, mà gọi là bá đạo. Ngươi nói có đúng không?" Tu Thần nhếch miệng cười, hỏi.
"Ý của ngươi là ngươi rất có thực lực?" Phạt Ngô hỏi.
Tu Thần bày ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó nghiêm túc gật đầu, chỉ vào cả đám người nói: "Không phải ta khoác lác, chín vị chúa tể đang tại vị các ngươi đối với ta cũng chỉ là rác rưởi mà thôi."
"Ngươi!"
"Hỗn xược!"
"Nghiệp chướng!"
"Ngươi thật sự cho rằng chúng ta không dám giết ngươi?"
Tu Thần vừa dứt lời, chín vị chúa tể thi nhau chửi rủa, giận đến mức bốc khói.
Chín người này không biết bao lâu rồi chưa từng tức giận như vậy. Từ trước tới nay bọn họ đều là chúa tể của Nguyên giới, là đại lão tuyệt đối, ai cũng phải khúm núm trước họ. Bỗng nhiên đụng phải một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra, nhục mạ bọn họ, khiến bọn họ giận điên lên.
"Đấu võ mồm không có ý nghĩa gì. Ta đang ở trong Thiên Khôn Tử giới, mặc dù đã trôi nổi trong vùng hư vô rất lâu rồi, nhưng vẫn có thể nhanh chóng tìm ra. Tới làm thịt ta đi!" Tu Thần giơ tay ra, ngoắc ngón tay với đám người một cách đầy kiêu ngạo.
"Phạt Ngô, đưa tọa độ cho ta! Lão tử không nhịn được tên súc sinh này nữa!" Thần Vũ nhìn Phạt Ngô, lớn tiếng quát lên.
Phạt Ngô cũng không do dự, ném ngay viên bản nguyên Thiên Khôn Tử giới bảy màu ra.
Thần Vũ bắt lấy, sau đó cười gằn nói với Tu Thần: "Tiểu tử! Cứ cố gắng hưởng thụ thời gian còn lại đi! Có bản nguyên ở đây, bất kể ngươi lưu lạc đến vị trí nào trong vùng hư vô, ta cũng đều có thể tìm được ngươi! Hơn nữa còn với tốc độ rất nhanh! Khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"
"Ta sợ quá! Nào, bố ở đây đợi, nhanh lên chút." Tu Thần cười khẩy, sau đó vung tay lên, hình ảnh phản chiếu lập tức đóng lại.
Trong không gian của chúa tể, chín vị chúa tể giờ phút này không nói được một lời, nhưng uy áp vô biên đang quét đến tận mọi ngõ ngách.
"Ha ha! Hay lắm! Tu Thần này quả thực rất đặc biệt!"
Sau một lát im lặng, Phạt Ngô cười lạnh lên tiếng.
Phù Tiên Tử và Thiên Cương đều mang vẻ mặt khó coi. Hai người đột nhiên có cảm giác mình bị Tu Thần bày mưu tính kế.
Việc Cửu Giới lệnh mở ra hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn!
Lúc trước Tu Thần làm ra mọi chuyện ở Phù Tiên giới, thực ra chính là để ép bọn họ mở Cửu Giới lệnh, tập trung tất cả các chúa tể Nguyên giới lại!
Hiện giờ Tu Thần đã đạt được mục đích rồi.
Nói cách khác Phù Tiên Tử đã bại trong tay Tu Thần.
"Yên tâm đi, ta đã phái người tới. Một canh giờ có thể bắt được hắn tới đây. Ta muốn xem xem rốt cuộc hắn lấy tự tin ở đâu ra!" Thần Vũ nhìn sang những người khác, lên tiếng.
Đương nhiên lão biết một trong chín người này chắc chắn là người của Tu Thần, hoặc nên nói là người đứng sau lưng hắn. Nhưng hiện giờ chưa thể xác định được người đó là ai, phải đợi bắt được Tu Thần tới đây mới tra ra được.
Cho dù Tu Thần không nói, Thần Vũ cũng sẽ sử dụng Vãng Sinh Chuyển Hồn với hắn. Tuy sử dụng một lần sẽ tiêu hao lượng lớn sinh linh chi lực, nhưng Thần Vũ chẳng hề để ý. Bị một con kiến hôi châm chọc sỉ nhục như vậy, lão không thể nhịn được.
"Rốt cuộc hắn lấy tự tin ở đâu ra, lẽ nào trong lòng ngươi không rõ sao?" Trường Hà cười lạnh hỏi.
Thần Vũ nhướng mày, cười ha hả: "Sao? Nghe ý ngươi, thì ta chính là chỗ dựa của hắn?"
"Ta không nói vậy, nhưng ngươi bỗng nhiên đòi bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới từ chỗ Phạt Ngô để đi bắt người, có phải hơi nhiệt tình rồi không? Bắt một Tu Thần mà thôi, Phạt Ngô sử dụng chút thủ đoạn là được. Sao ngươi lại muốn tranh chứ?" Chú Ly cũng nói hùa vào.
"Cho nên hiện giờ các ngươi đều cho rằng ta là người đứng đằng sau giở trò à?" Thần Vũ quả thực nghi ngờ tai mình có vấn đề.
"Việc này thì không có, ta chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi." Chú Ly đáp.
Thần Vũ hừ lạnh, nói: "Tu Thần có thể mở ra được hình ảnh phản chiếu, điều này chứng tỏ trong chúng ta chắc chắn có nội gián. Các ngươi nghi ngờ ta cũng không sao, cứ lấy chứng cứ ra. Ha ha, đợi ta bắt được Tu Thần, sau đó dùng Vãng Sinh Chuyển Hồn với hắn thì mọi chân tướng đều sẽ rõ ràng! Đến lúc đó, kẻ nội gián thực sự tự nhiên sẽ lộ mặt."
"Chỉ sợ đến lúc đó không bắt được." Chúa tể Vẫn Sinh giới ngoài cười trong không cười, nói.
Ánh mắt sắc bén của Thần Vũ quét về phía chúa tể Vẫn Sinh giới, lão lạnh giọng hỏi: "Sao? Xem chừng hình như ngươi không có lòng tin đối với ta?"
"Việc này khó nói." Chúa Tể Vẫn Sinh giới tặc lưỡi lắc đầu.
"Ngươi!"
"Đủ rồi!"
Phạt Ngô lên tiếng, bấy giờ Thần Vũ mới hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng lại không nói nữa.
"Đợi là được rồi, ồn ào thế làm gì? Bị một thằng ranh vắt mũi chưa sạch chọc cho tức điên lên, các ngươi thực sự coi mình là đám phàm phu tục tử ở đầu đường xó chợ đấy à? Sống nhiều năm như thế có phải uổng rồi không? Nghị kỵ lẫn nhau thì có tác dụng gì? Bắt tới chẳng phải là biết rồi sao?"
Mọi người bị Phạt Ngô quát, đều không dám mở miệng đáp lại.
Vào thời điểm này, ai nhảy ra thì người đó chỉ rước họa vào thân, còn không bằng ngoan ngoãn chờ bắt được người tới. Chỉ cần bắt được Tu Thần thì mọi việc đều rõ ràng, đến lúc đó tên nội gián kia sẽ bị tám người khác liên thủ tiêu diệt.