Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 460: Ngân Hà Tử giới! Đồng hương gặp gỡ đồng hương!

Chương 460: Ngân Hà Tử giới! Đồng hương gặp gỡ đồng hương!

Bên trong Thiên Trì Viên Bàn ở miếu Thiên Thần.

Tu Thần nằm trên ghế với vẻ mặt thích thú, thoải mái nhàn nhã cực kỳ.

Bây giờ hắn đang chờ Thần Vũ phái người tới đây.

Thần Vũ chắc chắn sẽ không tới. Ở trong mắt của Thần Vũ, Tu Thần còn chưa đủ khiến lão phải tự mình ra tay.

Đây mới chính là sự bất đắc dĩ của Tu Thần.

Không có kẻ nào xem trọng hắn!

Điều này khiến Tu Thần trở nên rất bị động, cũng chẳng có ai dùng bản thể chạy tới địa bàn của hắn để giết hắn!

Chín đại chúa tể của Nguyên giới, bất kể là vị chúa tể nào tới đây để hắn làm thịt thì hắn cũng đủ lời rồi!

Thế nên Tu Thần hiện giờ rất muốn đề cao danh tiếng của bản thân. Phải khiến chín vị chúa tể kia biết - Tu Thần hắn không hề dễ chọc! Và các ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đám thuộc hạ rác rưởi của các ngươi có thể đối phó được ta!

Muốn bắt ta ấy hả!

Vậy các ngươi dùng bản thể tới đây đi!

Thật ra ngay từ đầu Phù Tiên Tử đã biết rồi.

Sau khi nhìn thấy Tu Thần không chết, trong lòng lão vẫn luôn lo lắng không yên.

Vô Thần đối phó Tu Thần, sau đó bị đánh đến nỗi phải nghi ngờ cuộc sống, bây giờ trong lòng y còn xuất hiện bóng ma. Tiếp đó hóa thân của lão lại đi đối phó Tu Thần, cũng bị hắn giết mà không hề có sức đánh trả.

Bây giờ đã tới tình cảnh muốn chế phục Tu Thần thì bắt buộc phải dùng bản thể.

Nếu không thì chẳng có tác dụng gì cả.

Phù Tiên Tử thấy Thần Vũ chủ động ra mặt, nếu đã vậy thì lão sẽ không lên tiếng, dù sao người chịu tổn thất cũng không phải là lão.

Hơn nữa theo sự quan sát của Phù Tiên Tử, Tu Thần không ngốc, người ở sau lưng hắn lại càng không ngốc, bọn họ có thể để ngươi bắt được một cách dễ dàng như vậy, sau đó khai ra nội ứng sao?

Không thể nào!

Việc này chắc chắn vẫn là âm mưu của Tu Thần!

Tuy rằng Phù Tiên Tử không hiểu lý do vì sao Tu Thần lại làm ra mấy việc này, nhưng chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt!

"Đang chờ bọn họ sao?" Mục Ngưng Sương đi tới, mỉm cười hỏi.

Tu Thần liếc nhìn nàng, cười ha ha nói: "Đúng vậy, ta đang chờ bọn họ tới. Cuối cùng cũng được trông thấy mấy vị đại lão kia rồi. Tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của bảy người còn lại, nhưng ta có cảm giác bọn họ rất lợi hại."

"Chín đại chúa tể của Nguyên giới ở trong miệng ngài cũng chỉ là lợi hại thôi sao.”

Mặc dù Mục Ngưng Sương chỉ là một nữ tử phàm trần, nhưng từ trong miệng của Tu Thần, nàng lại hiểu được rất nhiều chuyện.

Bên trong Chư Thiên Vạn Giới, những kẻ hùng mạnh nhất không ai khác chính là chín vị kia.

Mà chín vị này ở trong miệng Tu Thần cũng vẻn vẹn chỉ là lợi hại mà thôi, chứ đừng nói tới là sợ hãi.

"Công tử, thực lực của ngài hiện giờ có phải đã tới cấp bậc chúa tể rồi không? Hoặc có lẽ đã vượt qua cả bọn họ?" Mục Ngưng Sương tò mò hỏi.

Dù sao từ lúc quen biết Tu Thần cho tới giờ, nàng chưa từng thấy hắn thất bại một lần nào, cũng chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng, lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh tự nhiên, giống như tất cả mọi chuyện đều đã nắm trong lòng bàn tay vậy.

Có cảm giác các vị đại lão của Chư Thiên Vạn Giới hiện giờ không khác gì bị ép phải chơi một trò chơi với Tu Thần.

"Nói như thế nào nhỉ, nói lợi hại thì đúng là lợi hại, nói vô địch thì đúng là vô địch." Tu Thần nhướng mày, cười nói.

Mục Ngưng Sương lắc đầu cười một tiếng, nói: "Thật đúng là không tài nào hiểu nổi công tử ngài."

Tu Thần nhìn về phía Mục Ngưng Sương, nói: "Ta cũng không thể nào hiểu được ngươi. Từ lần trước sau khi tiêu diệt tên Ma Thần kia, vẫn chưa thấy có tên khác xuất hiện, cũng không biết vì sao lại như vậy."

Nghe thấy lời này của Tu Thần, khuôn mặt Mục Ngưng Sương không khỏi lộ ra vẻ ưu sầu.

Nàng không biết bản thân mình tới từ đâu, không có ký ức, cũng không có kiếp trước, tất cả mọi thứ đều giống như một câu đố.

Chẳng qua thân phận như vậy lại đưa tới một vị Ma Thần vô cùng hùng mạnh, cũng không biết là vị thần tiên nào, điều này khiến nàng cảm thấy rất lo lắng - lo lắng bản thân sẽ làm liên lụy đến Tu Thần.

"Ta cũng muốn biết rốt cuộc là ta đến từ đâu, công tử có suy đoán nào không?" Mục Ngưng Sương hỏi.

Tu Thần suy tư trong chốc lát, sau đó ngồi thẳng người, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng thật là ta có một phỏng đoán, chẳng qua nó còn cần chứng thực."

"Chứng thực như thế nào?" Mục Ngưng Sương sửng sốt.

Tu Thần cười thần bí, chỉ lên bầu trời, nói: "Đương nhiên là làm quen với chín vị đại lão kia rồi, như vậy không phải là đã có cầu nối rồi sao?"

Mục Ngưng Sương nghe xong lời Tu Thần nói, đôi mắt không khỏi lộ ra một chút cảm động, nhịn không được nói: "Công tử, ngài làm mấy việc này, đắc tội với chín vị chúa tể là vì muốn biết lai lịch của ta sao? Ngưng Sương có tài đức gì mà có thể khiến..."

"Ngừng ngừng!"

Tu Thần dùng tay ra hiệu ý bảo nàng mau dừng lại.

"Từ lúc nào ngươi lại trở nên cảm tính như vậy? Ta làm mấy việc này chủ yếu cũng không phải là bởi vì ngươi. Giữa ta và bọn họ hoàn toàn không có khả năng cùng tồn tại, không phải ta chết thì chính là chín người bọn họ xong đời, chuyện của ngươi cũng chỉ là nhân tiện mà thôi." Tu Thần nói.

"Tạ ơn công tử." Mục Ngưng Sương cười thản nhiên, lên tiếng cảm ơn Tu Thần.

"Đến rồi."

Tu Thần đột nhiên nhìn về phía bầu trời, cùng lúc Mục Ngưng Sương cũng nhìn về phía đó.

Chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên nứt ra rồi xuất hiện một vòng xoáy màu đen vô cùng lớn, mây trắng xung quanh đều bị hút vào bên trong. Trong phạm vi ngàn dặm, bầu trời lập tức trở nên tối đen, một luồng khí tức hùng mạnh từ bên trong vòng xoáy truyền khắp tám phương.

"Nhìn dáng vẻ này… có vẻ như người nọ rất lợi hại." Mục Ngưng Sương lẩm bẩm nói.

Tu Thần bật cười, nhíu mày nói: "Như này mà cũng được gọi là lợi hại sao? Ta dùng một ngón tay thôi cũng đủ để đâm thủng y."

Mục Ngưng Sương cười khúc khích, nói: “Cũng đúng, công tử là lợi hại nhất, những người khác đối với công tử mà nói đều là con kiến hôi."

Tu Thần chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói: "Được rồi, nên đi chơi đùa một chút với kẻ chưa biết tên này thôi. Không biết sẽ là ai đây? Bản thể của Thần Vũ Qua Thiên là không thể nào rồi, liệu có phải là Hạo Thiên của Ngân Hà Tử giới không? Nếu đúng là như vậy thì quả thực có chút thú vị."

"Ầm ầm..."

Tu Thần vừa mới dứt lời, bên trong vòng xoáy bỗng nhiên xuất hiện sấm chớp, một luồng khí tức cuồng bạo đè ép xuống bên dưới.

"Đừng ra vẻ thần thần bí bí nữa. Nếu làm hỏng đỉnh núi của ta thì ta sẽ lấy mạng ngươi đấy." Tu Thần cười khẽ một tiếng, sau đó vung tay lên.

Lúc Tu Thần vung tay, luồng khí tức cuồng bạo giống như muốn xé nát tất cả mọi thứ kia lập tức biến mất không còn một chút tăm hơi.

"Ngươi chính là Tu Thần?"

Một giọng nói vô cùng uy nghiêm truyền tới từ trong vòng xoáy.

Sau đó ánh sáng màu đen lập loè khắp thế gian, một vị nam tử có dáng người khôi ngô cường tráng mặc áo giáp màu vàng đen xuất hiện ở phía trước vòng xoáy.

Mày rậm tai to, mặt vuông chữ điền, nhìn qua có vẻ vô cùng chính trực ngay thẳng.

"Ngươi là ai?" Tu Thần hỏi.

"Ta là Hạo Thiên của Ngân Hà Tử giới!"

Tu Thần cười ha ha một tiếng.

Rất được, thật đúng là nghĩ tới cái gì là xuất hiện cái đó.

Hạo Thiên của Ngân Hà Tử giới vậy mà tới đây thật.

Chẳng qua cũng không hy vọng gì nhiều, trong kế hoạch của hệ thống Thần Vũ Qua Thiên, những người được chọn đều được lựa chọn từ Ngân Hà Tử giới, điều này cũng đã chứng minh Thần Vũ tín nhiệm Hạo Thiên thế nào.

"Tới đây tới đây, đồng hương gặp gỡ đồng hương, đúng là rưng rưng nước mắt, ngồi xuống đây trò chuyện một lúc đi." Tu Thần cười tủm tỉm nói với Hạo Thiên.

Hạo Thiên nhướng mày, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tu Thần, trầm giọng quát: "Ngươi có ý gì?"

Tu Thần vỗ vỗ đầu của mình, sau đó ho khan một tiếng, nghiêm trang nói:

"Giới thiệu một chút, tên của ta là Tu Thần, địa chỉ số một trăm tám mươi sáu đường Đông Dục, huyện Võ Hành, tỉnh Tây Xuyên, Trung Quốc, Địa Cầu."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch