Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 462: Đây là người ngươi phái tới để bắt ta? Thật mất mặt!

Chương 462: Đây là người ngươi phái tới để bắt ta? Thật mất mặt!

Hạo Thiên nghe Tu Thần nói bằng giọng thần bí, không khỏi nhíu mày. Tu Thần cho y cảm giác hắn là người rất ngả ngớn, hơn nữa dường như còn không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng không để vào mắt.

Y phụng mệnh tới bắt Tu Thần, hơn nữa còn là lệnh của Thần Vũ. Cho nên hiện giờ tuy y ngồi đây uống rượu, nói chuyện phiếm với Tu Thần, nhưng cuối cùng vẫn phải bắt hắn về, đây là sự thực không thể thay đổi.

Thậm chí có thể nói là y không dám thay đổi.

Hạo Thiên đang cảm thấy thế nào? Chính là cảm giác giống với Tu Thần.

Nhưng Thần Vũ giới không giống các Nguyên giới khác, Thần Vũ Qua Thiên vẫn kiểm soát Thần Vũ giới trong tay, ở Thần Vũ giới ai cũng biết lão là chúa tể của Nguyên giới, còn Hạo Thiên chỉ là một thuộc hạ mà thôi.

Tuy uy danh của y truyền khắp Thần Vũ giới, nhưng địa vị và danh tiếng không thể so với Vô Thần ở Phù Tiên giới.

"Ngươi nên biết, bất luận thế nào ta cũng phải bắt ngươi về." Hạo Thiên trầm giọng nói.

Tu Thần nhún vai, tỏ vẻ không hề gì: "Biết rồi, ta có thể hiểu được, ngươi có quân lệnh trong người, không thể không theo."

Con mẹ nó, quân lệnh trong người cái gì?

Hạo Thiên nghe Tu Thần nói vậy thì mí mắt không khỏi run lên.

Lẽ nào ngươi không hiểu trọng tâm những gì ta nói sao? Trọng tâm là bất kể ngươi nói gì trước mặt ta, ngươi cũng vẫn bị bắt đi!

Một khi bị bắt đi thì sống hay chết hoàn toàn là ẩn số.

"Cho nên ngươi vừa nói Thần Vũ đại nhân bảo ta tới bắt ngươi là vì cái gì? Phạm vào chuyện lớn gì?" Hạo Thiên hỏi.

"Ta lôi tất cả chúa tể của chín đại Nguyên giới ra sỉ nhục một lượt, sỉ nhục ngay trước mặt. Ngươi nói xem bọn họ có tức giận hay không?" Tu Thần cười tủm tỉm đáp.

"Ngươi nói cái gì?"

Hạo Thiên trợn tròn hai mắt, đứng bật dậy.

Sau đó y nhìn quang cảnh xung quanh, lại nhìn chằm chằm Tu Thần: "Ngươi cảm thấy vào lúc này rồi mà vẫn khoác lác với ta còn có ý nghĩa ư? Chín chúa tể của chín đại Nguyên giới, ta chưa từng gặp quá một người, huống hồ là ngươi? Không những gặp một lúc cả chín người, còn sỉ nhục bọn họ? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"

Tu Thần dựa vào lưng ghế, mỉm cười nhún vai: "Ta nói đều là sự thậy, về phần ngươi tin hay không không phải việc của ta. Sở dĩ Thần Vũ bảo ngươi tới bắt ta, chính là muốn mang ta đến không gian chúa tể để hỏi tội. Biết tại sao không?"

"Vì sao?" Hạo Thiên nhíu chặt mày, y cảm thấy Tu Thần trước mắt ngày càng thiếu đứng đắn, y không sao tin nổi dù chỉ là một câu của hắn, càng nói càng khoa trương.

Cảm giác tên này chỉ giỏi cho miệng đi chơi xa. Nếu không phải xác nhận Tu Thần đúng là người của Hoa gia, khiến Hạo Thiên nảy sinh chút lòng trắc ẩn thì y đã không nói nhảm với hắn nhiều như vậy, trực tiếp túm đi rồi.

"Bởi vì ta rất lợi hại. Lợi hại đến mức khiến bọn họ đều cảm thấy sợ, cảm thấy sau lưng ta có một chúa tể đang định gây náo loạn chín Nguyên giới." Tu Thần nói với vẻ thần bí.

Hạo Thiên sầm mặt lại, ánh mắt tối hẳn đi.

"Miệng toàn những lời dối trá. Mà thôi, ta cũng không xác định được rốt cuộc ngươi có thân phận thế nào. Rượu cũng đã uống đủ rồi, bây giờ ngươi để ta bắt ngươi về, hay là tự mình theo ta về?" Hạo Thiên đứng dậy, lạnh giọng nói. Một cỗ uy áp hùng mạnh ập thẳng về phía Tu Thần, ngay cả nền đất ở núi Thiên Tử cũng hơi lắc lư.

Tu Thần nhìn Hạo Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ cợt nhả giống công tử thiếu gia lập tức biến mất, khí chất trên người cũng thay đổi.

Hạo Thiên nhíu mày, y cũng cảm nhận được sự biến hóa từ Tu Thần, có điều khí chất thay đổi nhưng tu vi vẫn không thấy đâu.

"Nhìn dáng vẻ này của ngươi, phải chăng không muốn ngoan ngoãn đi theo ta?" Hạo Thiên cười lạnh hỏi.

Tu Thần khoác tay lên ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Hoa gia của Địa Cầu ở Ngân Hà Tử giới là nơi cực kỳ quen thuộc cũng vô cùng xa lạ. Ta nhất định sẽ trở về, nhưng không phải là bây giờ."

"Việc này không phải do ngươi lựa chọn!" Hạo Thiên nói.

Tu Thần từ từ nhìn về phía y, nhếch miệng cười: "Ta thấy ta và ngươi rất có duyên. Ta sẽ không tiêu diệt hóa thân này của ngươi, đương nhiên nếu ta nói ta có thể đập chết ngươi bằng một bạt tai thì chắc chắn ngươi sẽ không tin. Bởi vậy vẫn nên hù dọa ngươi một chút, như vậy ngươi quay về cũng dễ báo cáo kết quả công tác."

"Tu Thần, ta niệm tình ngươi là người của Hoa gia, đã rất khách sáo với ngươi. Nhưng ta càng nhường nhịn ngươi càng cuồng ngôn. Ta không biết Thần Vũ sai ta đến bắt ngươi quay về để làm gì, và cũng không muốn biết. Nhiệm vụ của ta chỉ là đưa ngươi về. Nhưng ngươi lại không biết điều, vậy thì ta đành phải động thủ." Ánh mắt Hạo Thiên lóe lên vẻ tức giận, y lạnh giọng quát lên.

Tu Thần mỉm cười, sau đó chỉ ngón trỏ về phía trước.

"Làm gì?" Hạo Thiên nheo mắt.

"Quỳ xuống."

Lúc Tu Thần nói hai chữ này, ngón trỏ hơi còn lại.

Hạo Thiên còn chưa kịp phản ứng Tu Thần có ý gì, sắc mặt đã thay đổi.

Một sức mạnh vô cùng cường đại đè thẳng xuống người y, giống như cả vòm trời bị sập xuống, trong nháy mắt khiến hai đầu gối y run lên, trực tiếp quỳ xuống.

"Sao lại thế?"

Hạo Thiên nhìn nơi mình quỳ xuống, mắt trợn sắp rơi cả tròng, rồi lại hoảng hốt nhìn sang phía Tu Thần.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Có thực lực gì?" Hạo Thiên rống lên dữ tợn.

Tuy đây chỉ là hóa thân của y, nhưng tu vi cũng ở trên Thần Vương, giờ lại phải quỳ ngay trước mặt Tu Thần, hoàn toàn không có chút đường phản kháng nào.

Đây là điều Hạo Thiên không thể chấp nhận được. Một người Hoa gia Địa Cầu, dựa vào thứ gì mà mạnh mẽ đến vậy? Dựa vào cái gì mà bắt một người cai quản như y quỳ xuống?

Tu Thần chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Hạo Thiên lại ngồi xổm xuống, đối diện với y.

Tu Thần vừa cười ngả ngớn, vừa nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, kẻ địch của ta là chúa tể của chín đại Nguyên giới. Ngươi chỉ cùng cấp bậc với Vô Thần mà thôi. Ngươi nên biết bây giờ bản thể của Vô Thần nhìn thấy ta là lập tức sợ vãi ra quần."

"Khốn kiếp! Thực lực của bản thể Vô Thần thậm chí còn mạnh hơn cả bản thể của ta! Ngươi sao có thể là đối thủ của y? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì trói buộc ta?" Hạo Thiên lớn tiếng quát lên.

Tu Thần thở dài một tiếng.

"Xem ra ta nói gì ngươi cũng không tin, dù bây giờ ta chỉ dùng một ngón tay đã có thể trấn áp ngươi đến mức không thể động đậy ngươi cũng vẫn không tin. Đã thế thì ta cũng không còn gì để nói nữa."

Tu Thần dứt lời bèn đứng dậy, vung tay lên.

Chỉ thấy không gian phía trước bỗng nhiên gợn sóng vặn vẹo, sau đó từng mảnh không gian vỡ vụn một lần nữa ghép lại, tạo thành một mặt kính khổng lồ.

Trong kính có chín bóng người, lúc này bọn họ đều đang nhìn Tu Thần với vẻ ngạc nhiên.

Hạo Thiên đang quỳ dưới đất nhìn thấy bóng người trong mặt kính, con ngươi lập tức co lại. cả người hệt như hóa đá không động đậy nổi, vẻ mặt hoảng hốt không dám tin.

Tu Thần đối diện với mặt kính, chỉ vào Hạo Thiên bên cạnh.

"Thần Vũ đại lão, đây là người ngươi phái tới bắt ta à? Thật mất mặt!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch