Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 463: Tan xương nát thịt! Vô cùng kiêu ngạo!

Chương 463: Tan xương nát thịt! Vô cùng kiêu ngạo!

Chín đại chúa tể trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên nhìn Tu Thần.

Hắn chẳng những có thể từ trong kính quan sát nhìn thấy bọn họ, bây giờ còn có thể tùy ý mở ảnh phản chiếu nhìn lại bọn họ.

Hắn làm thế nào tìm ra được tọa độ rồi phá vỡ nó?

Nhất là Thần Vũ khi thấy Hạo Thiên quỳ dưới mặt đất, mắt lập tức trợn trừng, nỗi tức giận vô biên xộc thẳng lên đầu.

Để việc bắt giữ Tu Thần không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lão đã cố ý dặn dò Hạo Thiên không được lơ là, dùng hóa thân mạnh nhất để đến đó.

Nhưng không ngờ y vẫn phải quỳ.

Các chúa tể khác đều tỏ ra kinh ngạc. Nhưng Phù Tiên Tử và Thiên Cương lại vô cùng bình tĩnh.

Đã sớm nói với các ngươi nếu không phải là bản thể của chúa tể thì không thể bắt được Tu Thần rồi, thế mà các ngươi không ai chịu tin. Giờ thì sao? Quỳ rồi chứ gì? Mất thể diện chưa?

"Tu Thần!"

Thần Vũ nhìn thấy thuộc hạ của mình, phẫn nộ quát lên.

Tu Thần nở nụ cười đầy vẻ châm chọc, đi tới bên cạnh Hạo Thiên, vỗ đầu y, nói: "Các ngươi vẫn còn coi thường ta quá. Ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, không dám tin. À đúng rồi, thật ra có hai người rất bình tĩnh. Ngươi nhìn Phù Tiên Tử và Thiên Cương kìa."

Mọi người đồng loạt nhìn sang hai người này. Quả thực, vẻ mặt của hai người họ điềm tĩnh hơn nhiều, dường như đã sớm biết kết quả.

"Lúc trước ta đã kể rất rõ ràng tình hình ở Phù Tiên giới cho các ngươi nghe, không chỉ một lần nói với các ngươi rằng Tu Thần rất lợi hại, thủ đoạn vô biên, đã đến mức không phải là bản thể của chúa tể thì không thể diệt trừ được hắn. Chính các ngươi không tin, thì đừng có trách ta." Phù Tiên Tử nhún vai.

Tu Thần cười ha hả, thật ra lời Phù Tiên Tử nói khiến trong lòng hắn rất thoải mái. Xem ra khoảng thời gian này những "tổn hại" mà mình gây ra cho Phù Tiên Tử đã khiến lão phải khắc cốt ghi tâm.

"Các ngươi nhìn đi, đây mới là người thấy rõ thế cục. Ta đã bảo các ngươi cho bản thể tới đây giết ta. Thế nào? Phái một tiểu lâu la tới đây là có ý gì? Khinh thường ta sao?" Tu Thần hỏi.

"Hỗn xược! Lão tử hôm nay sẽ giết chết ngươi!"

Thần Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, lão vừa dứt lời, ảo ảnh lập tức cố định lại không nhúc nhích nữa.

Phạt Ngô nhướng mày, bất chợt vươn tay túm về phía trước. Sau đó một làn khói đen chui trở về ảo ảnh của Thần Vũ.

"Phạt Ngô, vì sao lại lôi ta về? Để ta đi tiêu diệt cái tên không biết trời cao đất dày này!" Thần Vũ lên tiếng trách cứ.

Phạt Ngô lạnh giọng nói: "Để ta tự mình đi."

"Cái gì?"

Những chúa tể khác tỏ ra sửng sốt, ánh mắt nhìn Phạt Ngô đầy thắc mắc.

Thần Vũ vẫn luôn tự cho mình là đúng, lúc nào cũng xông lên đầu tiên. Bây giờ còn chưa rõ Tu Thần có lai lịch gì, có Thần Vũ ngang ngược đi xử lý trước chẳng phải rất tốt sao? Vì sao Phạt Ngô bỗng nhiên lại nói vậy?

"Phạt Ngô đại lão, ngươi muốn đích thân tới sao? Vậy thì nhanh lên chút, chỗ ta đã chuẩn bị rượu thơm, thức ăn ngon, sẽ chiêu đãi hết lòng! Tốt nhất là bản thể tới đi, hóa thân tới không nhận được đãi ngộ ấy đâu!" Tu Thần vui vẻ nói với Phạt Ngô.

Bây giờ hắn chỉ ước gì có bản thể của một chúa tể đánh tới đây, bất kể ngươi có tu vi gì, chỉ cần bước chân vào Lĩnh Vực Vô Địch của hắn thì đều phải quỳ xioongs.

Giết một bản thể chúa tể Nguyên giới, số sinh linh chi lực lấy được chắc chắn là nhiều không gì sánh được, có thể cho hắn lập tức chiếm lấy Phù Tiên giới.

Nếu là Phạt Ngô thì càng tốt!

Đây chính là đại lão đỉnh cấp ở Nguyên giới, sinh vật đầu tiên ra đời vào lúc chín đại Nguyên giới xuất hiện, chắc chắn là dồi dào chất dinh dưỡng.

Hơn nữa Tu Thần còn nghi ngờ, sở dĩ tích điểm tiền thân phải chuyển thể, khả năng rất lớn là do bị Phạt Ngô này ép buộc. Bởi vì nếu thực sự không chuyển thế hóa người thì khả năng cao là Phạt Ngô sẽ trở thành tích điểm mới.

Ít nhất Tu Thần cũng biết được xếp hạnh thực lực của chín đại Nguyên giới, bề ngoài Phạt Ngô chính là người mạnh nhất.

Về phần sau lưng có phải còn có một người giả heo ăn thịt hổ hay không thì chưa thể xác định được.

"Truy bắt ngươi, không cần bản thể tự mình tới." Phạt Ngô nhìn về phía Tu Thần, hừ lạnh một tiếng.

Tu Thần lộ vẻ thất vọng, lắc đầu thở dài nói với Hạo Thiên bên cạnh: "Ngươi nhìn kìa, sắp có người đến cùng với ngươi rồi. Đáng tiếc là không phải bản thể, chẳng có ý nghĩa gì."

"Tu Thần, bây giờ ngươi cứ việc kiêu ngạo, đợi lát nữa ngươi sẽ biết thế nào gọi là ngu xuẩn! Ngươi sẽ phải trả một cái giá rất lớn vì những gì ngươi nói và làm hôm nay!" Phạt Ngô lạnh giọng quát lên.

Tu Thần cười khẩy, nhìn Phạt Ngô, dựng thẳng ngón cái của mình lên sau đó từ từ đảo ngược xuống.

"Phạt Ngô, nghe nói ngươi là Phệ Thiên Hành Giả mạnh nhất trong chín đại Nguyên giới, không biết ngươi đến cấp bậc nào rồi. Là đàn ông thì cho bản thể tới đây, ta chờ. Còn mấy người các ngươi nữa, muốn bắt ta thì cho bản thể tới. Nếu là hóa thân... ha ha..."

Tu Thần cười lạnh vài tiếng, sau đó vỗ mạnh một chưởng xuống Hạo Thiên ở bên dưới.

"Uỳnh!"

Một tiếng động rất lớn vang lên, Hạo Thiên đang quỳ dưới đất lập tức tan xương nát thịt, cuối cùng hóa thành tro bụi.

"Tu Thần!"

Thần Vũ nhìn thấy hóa thân mạnh nhất của thuộc hạ bị hủy diệt trong nháy mắt, lập tức nổi trận lôi đình, cả người tỏa ra sát khí ngút trời, ngưng tụ thành thực thể, điên cuồng xoay quanh ảo ảnh của lão.

"Nhớ những lời ta đã nói. Ta chờ các ngươi."

Tu Thần chỉ ngón tay về phía chín người, sau đó kính quan sát lập tức biến mất.

Phù Tiên Tử không nói gì nhìn những người xung quanh. Chúa tể của chín đại Nguyên giới đều bị Tu Thần chọc giận gần chết, thậm chí bọn họ còn chưa từng căm hận, ghét bỏ một người đến vậy.

"Phạt Ngô, rốt cuộc là ngươi đi hay là ta đi?" Thần Vũ lạnh giọng hỏi.

Lão sắp không nhịn được nữa rồi. Hóa thân mạnh nhất của Hạo Thiên đã bị diệt, đối với tu vi bản thể của y là một tổn thất vô cùng lớn, chủ yếu nhất là thể diện!

Việc Tu Thần làm chẳng khác nào sỉ nhục Thần Vũ ngay trước mặt những người khác. Làm sao lão nuốt trôi được cục tức này? Lão không nghiền tro cốt của Tu Thần thành tro bụi, phân thây rạch hồn hắn thì không thể nào hết giận được.

"Các ngươi không cảm thấy kỳ quặc sao?" Chúa tể Vẫn Sinh giới cười lạnh hỏi.

Mọi người đều nhìn về phía lão, đợi lão nói tiếp.

"Một hậu sinh nho nhỏ, chưa nói đến chuyện vì sao lại có thực lực lợi hại, chỉ nói đến lá gan của hắn, hắn lấy tự tin từ đâu mà dám khiêu khích chúng ta? Năm lần bảy lượt đòi bản thể của chúng ta tới đó?"

"Hắn đang dùng phép khích tướng, chính là để chúng ta không phái bản thể qua đó. Dựa theo những gì Phù Tiên Tử nói, hắn cùng lắm chỉ có thực lực Phệ Thiên Hành Giả cấp bốn mà thôi." Chúa tể Hoang giới hừ lạnh nói.

"Ta không cho là vậy." Phạt Ngô chậm rãi lên tiếng.

"Thế ngươi có đi không? Không đi thì nói sớm, ta đi. Đừng ở đây lề mề mất thời gian của ta. Một đám chúa tể lại để cho một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch dọa cho mất mật. Các ngươi sống nhiều năm như thế đúng là uổng phí! Càng sống càng nhát gan!" Thần Vũ chế giễu.

Phạt Ngô nhìn Thần Vũ, nói bằng giọng hơi tức giận: "Vì sao ngươi cứ luôn giành việc đối phó với Tu Thần? Lúc đầu bảo ngươi đi, sau đó thất bại, giờ lại đi? Có phải muốn thất bại thêm lần nữa không? Sau đó lại đi? Mấy người chúng ta cứ phải chơi cùng hai người các ngươi?"

Thần Vũ biến sắc, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có ý gì?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch