Chương 464. Người được chọn! Ý đồ của chín đại chúa tể!
Lời nói của Phạt Ngô khiến trong lòng Thần Vũ cực kỳ tức giận.
Hơn nữa, lão cũng cảm nhận được sự nghi kỵ trong ánh mắt bất thiện của những người khác.
Bọn họ nghi ngờ mình chính là người sau lưng Tu Thần?
Từ đầu tới cuối đều là mình đang diễn kịch với Tu Thần sao?
Vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng Thần Vũ lại càng căm phẫn hơn.
Lão đường đường là chúa tể của một Nguyên giới, còn phải sử dụng thủ đoạn này để đối phó với những người khác hay sao?
Tuy lão tự nhận thực lực của mình chỉ đứng sau Phạt Ngô, nhưng hiện tại, lão vẫn không tự tin đến mức muốn mưu tính những chúa tể của Nguyên giới khác.
Đúng vậy, lão quả thực muốn thống nhất chín đại Nguyên giới, sau đó hóa thân thành tích điểm mới.
Nhưng lão vẫn là một người tự mình biết mình, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn, lão hoàn toàn không có biện pháp làm được, thậm chí còn không xử lý được Phạt Ngô, càng đừng nói đến những thứ khác.
"Các người cảm thấy tất cả những chuyện này đều do một tay ta sắp đặt sao?" Thần Vũ nhìn chung quanh một vòng, cười lạnh rồi nói.
Chúa tể của Bắc Lý giớ mở miệng đáp: "Ngay từ đầu, chúng ta đã biết chắc chắn có nội ứng xuất hiện trong chúng ta, cấu kết với Tu Thần, bằng không, hắn hoàn toàn không có khả năng mở và nhìn kính tượng, thậm chí còn có thể tự mình mở nó."
"Cho nên?" Thần Vũ hỏi.
"Ngươi vẫn luôn có biểu hiện rất tích cực, khi Phạt Ngô muốn phái người tới bắt Tu Thần, ngươi lại chủ động đòi đi, muốn bản nguyên của Thiên Khôn Tử giới từ Phạt Ngô, sau đó phái tên thuộc hạ Hạo Thiên đó của ngươi tới, kết quả là những gì chúng ta đã thấy, tiếp đó bây giờ ngươi lại tỏ ra phẫn nộ và kích động, lại muốn đi bắt Tu Thần tiếp, ngươi nói lần này chúng ta có nên để ngươi đi hay không?" Thiên Cương liên tục cười lạnh.
Thần Vũ cười vài tiếng ha ha, sau đó nói với giọng lạnh lùng: "Được lắm! Nghi ngờ ta chứ gì? Vậy chứng minh đi? Mục đích thì sao? Mục đích của ta là gì? Sắp xếp nhiều chuyện như vậy, suýt chút nữa thì phá hủy Phù Tiên giới, mục đích của ta là gì? Giết sạch các người sao? Chỉ dựa vào một mình tên Tu Thần đó nhảy vài cái, thì có giết chết các người sao?"
"Ngươi quả thực có chỗ khiến chúng ta nghi ngờ, thế nhưng để chứng minh sự trong sạch của ngươi, và dẹp tan sự hoài nghi của mọi người, thì chín người chúng ta vẫn nên chọn ngẫu nhiên một người đi." Phạt Ngô đề nghị.
"Chọn ngẫu nhiên một người? Chỉ một tên Tu Thần đó mà cần chín người chúng ta tới rút thăm sao?" Chúa tể Bắc Lý giới bật cười, vẻ trào phúng hiện ra trong lời nói.
"Ta ngược lại đồng ý với ý kiến của Phạt Ngô, bằng không chúng ta phái ai đi cũng sẽ bị nghi ngờ." Lúc này, Phù Tiên Tử mở miệng nói.
"Chỉ có chọn ngẫu nhiên một người đi bắt Tu Thần tới đây, như vậy mới có vẻ công bằng và sẽ không bị nghi ngờ, bằng không, tất cả đều sẽ đi trên con đường cũ của Thần Vũ, cứ giằng co như vậy mãi thì có ý nghĩa gì?"
Những người khác khẽ gật đầu.
Sự xuất hiện khoa trương của Tu Thần thực sự khiến trong lòng bọn họ rất kiêng dè.
Chuyện Phù Tiên Tử nói với bọn họ lúc trước, thật ra họ cũng ôm thái độ bán tin bán nghi trong lòng, cho rằng Phù Tiên Tử đang phóng đại nó lên.
Thế nhưng sau này, người được Thần Vũ phái đi lại quỳ ở trước mặt Tu Thần, và sau khi Tu Thần tự mình mở kính quan sát, thì trong lòng bọn họ đã biết chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Thiên Khôn Tử giới hiện giờ đã lưu đày trong vùng hư vô, hơn nữa không ngừng di chuyển về chỗ sâu hơn, vùng hư vô là nơi những chúa tể đều không muốn tiếp xúc quá nhiều, nhìn thấy Tu Thần hơi một tí là kêu bản thể của bọn họ đích thân tới, trong lòng ai cũng có chút lo lắng.
Tuy cũng có khả năng Tu Thần cố ý hù dọa bọn họ, nhưng chuyện này vẫn rất mạo hiểm.
Chủ yếu vẫn là trong lòng chín người bọn họ có khoảng cách với nhau.
Muốn nói phía sau Tu Thần không có người, thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng, chắn chắn là một trong chín người bọn họ.
Vậy thì rất có khả năng Thiên Khôn Tử giới đã bị làm thành một sát cục, chỉ đợi một chúa tể nào đó trong bọn họ tới đó tặng đầu người mà thôi.
Bọn họ không thể không cân nhắc đến việc đi vào nơi mạo hiểm này.
Nếu không thể tìm được người phía sau Tu Thần, thì bọn họ sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm, họ đều là nhũng người sống lâu như vậy rồi, biết khi nào nên làm những chuyện gì.
"Được! Có thể!" Thần Vũ cũng gật đầu, sau đó lại lập tức nói:
"Nhưng có một điều, nếu lần này người được chọn vẫn không thể bắt được Tu Thần về, vậy thì nói sao đây?"
"Vậy thì điều đó chứng minh sự mạnh mẽ của Tu Thần giống như những gì Phù Tiên Tử đã nói, mà người sau lưng hắn chắc chắn ở trong chín người chúng ta, cho nên kế tiếp chúng ta phải tìm cho ra được tên phản đồ ở trong chúng ta đó." Phạt Ngô lạnh giọng nói.
Thần Vũ nhìn chằm chằm vào Phạt Ngô, khẽ cười một tiếng và không nói thêm gì nữa.
"Được rồi, bắt đầu đi, chọn ra một đại diện và đi tới bắt Tu Thần về, tất cả mọi chuyện đợi đến sau khi bắt được hắn về, tự nhiên sẽ có câu trả lời, nếu không bắt được, bản thể nào muốn đi thì có thể đi, ta không phản đối. Nếu không đi, nhưng ta nhắc nhở các người một điều, Thiên Khôn Tử giới ở trong nơi sâu thẳm của vùng hư vô, chẳng ai biết được rốt cuộc bên trong đó có sát trận nhằm vào chúa tể hay không, bản thể của các ngươi phải hiểu rõ điều này rồi hãy đi! Phải biết rằng, kẻ địch của chúng ta cũng là chúa tể." Phạt Ngô nhìn xung quanh đám người một vòng, nói với giọng lạnh lùng.
Những người khác nghe được mấy lời này của Phạt Ngô, trong lòng đều chìm xuống, vẻ mặt nặng nề.
Chín đại Nguyên giới đã không làm phiền nhau rất nhiều năm, và tự phát triển một cách độc lập.
Thế nhưng sự xuất hiện của Tu Thần đã trực tiếp phá vỡ sự yên tĩnh này, thậm chí còn ép Phù Tiên Tử và Thiên Cương sử dụng Cửu giới lệnh, tập hợp toàn bộ chúa tể của chín đại Nguyên giới tới gặp mặt.
Chỉ có ba lần chín đại chúa tể chạm mặt trong những năm tháng vô tận ấy, mà lần này chính là lần thứ ba.
"Còn có ai muốn nói gì không?" Phạt Ngô hỏi.
Không ai lên tiếng.
Phạt Ngô gật đầu, sau đó nâng tay lên, tám người khác cũng đồng thời nâng tay.
Từng đường ánh sáng bắn ra từ trong tay của bọn họ, sau đó tập trung lại một chỗ, hình thành một quang cầu đủ mọi màu sắc, quang cầu này xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Sau khi quả cầu ánh sáng xoay nhiều lần, ánh sáng đang bắn ra bốn phía vụt tắt trong nháy mắt, chỉ còn lại một vầng sáng màu xanh đậm.
Sau khi quang cầu dừng lại, vầng sáng đó chiếu lên người chúa tể của Bắc Lý giới.
Quả cầu ánh sáng mà chín đại chúa tể cùng tạo ra, hoàn toàn xoay ngẫu nhiên, hơn nữa không có người nào dám động tay động chân, chỉ cần động một cái sẽ lập tức bị những người khác phát hiện.
Mà động tay động chân vào thời điểm này, vậy thì thân phận đã quá rõ ràng, cho nên từ đầu đến cuối, không có người nào lén ra tay, quả cầu ánh sáng dừng lại trên người chúa tể Bắc Lý giới hoàn toàn ngẫu nhiên.
"Vậy thì làm phiền Bắc Lý đại lão rồi." Thần Vũ chắp tay, cười lạnh và nói.
"Về phần ngươi có muốn bản thể tới đó hay không, hay cảm thấy hóa thân cũng ổn, đó là sự lựa chọn của ngươi, chúng ta ở nơi này đợi tin tức của ngươi." Phạt Ngô cũng mở miệng nói.
Bắc Lý giới nhìn mọi người một vòng, cười ha ha, rồi mở miệng đáp: "Xem ra chuyến đi này, ta sẽ mang theo sự kỳ vọng của tất cả mọi người, vậy chắc chắn không thể khiến mọi người thất vọng được rồi."
Phù Tiên Tử cười lạnh một tiếng rồi nói: "Có những lời tốt hơn hết là đừng nói ra ngoài quá sớm, sẽ dễ mất mặt lắm, đến lúc đó không biết để mặt mũi ở đâu."
Bắc Lý híp mắt lại và nhìn về phía Phù Tiên Tử, cười lạnh một tiếng rồi đáp: "Ta không phải là ngươi, bị một tên vắt mũi chưa sạch ép đến mức phải dùng Cửu giới lệnh."
"Ngươi!"
Phù Tiên Tử nghe được lời này của Bắc Lý, sắc mặt dữ tợn và giận dữ, thế nhưng sau khi Bắc Lý nói xong thì khí tức đã biến mất.