Tu Thần nhìn vẻ mặt của Bắc Lý, trong lòng hắn đã chắc chắn phán đoán của mình.
Nhất định hai lão cẩu này đang ngấm ngầm giở trò gì đó.
Hơn nữa là trò cực kỳ tà ác!
"Ngươi đang chia rẽ mối quan hệ giữa ta và sư phụ ngươi sao?"
Bắc Lý cũng phát hiện ra sự thất thố của mình, vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại, lão hỏi với giọng thong thả.
Tu Thần nhướn mày, cười ha ha rồi đáp: "Sư bá, ta vẫn luôn rất tò mò, sư phụ Thiên Nguyên Tử của ta sinh ra ở Thiên giới, và trốn khỏi Phù Tiên giới, sao lại trở thành sư đệ của chúa tể Bắc Lý giới vậy? Không phải bước nhảy này có hơi nhanh quá rồi sao?"
"Sao thế? Sư phụ ngươi không nói với ngươi về chuyện trước đây của lão ta sao?" Bắc Lý cười lạnh một tiếng rồi nói.
Tu Thần lắc đầu, thở dài rồi đáp: "Nghĩ lại thời gian ta ở Tán giới năm đó, ta và một hóa thân của lão sống nương tựa lẫn nhau, sau đó đột nhiên có một ngày cho ta tạo hóa, rồi vứt ta tự sinh tự diệt ở trong một Tán giới, mỗi ngày đều chịu rét chịu đói, sợ hãi không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, sợ đột nhiên có một con yêu quái đột nhiên xuất hiện rồi ăn thịt ta, thật là thê lương biết mấy!"
Nhìn vào bộ dáng đau khổ và xúc động đó của Tu Thần, mí mắt Bắc Lý nhảy lên một cái, lão siết chặt nắm tay lại.
Một Tán giới nhỏ bé và tồi tàn, ngươi lại nói với ta ngươi chịu đói chịu rét, sợ hãi không chịu nổi dù chỉ một ngày sao? Ngươi đang đùa ta đấy à?
"Sau đó thì sao?" Bắc Lý hít một hơi sâu, kiềm chế sự thôi thúc muốn vả chết Tu Thần.
"Sau đó ta đã hiểu ra một đạo lý, đó chính là người phải ăn no, thì mới có thể sống tốt được, muốn sống tốt, thì chắc chắn phải mạnh mẽ, cho nên ta đã nỗ lực tu luyện, tu luyện rồi tu luyện, tu luyện mấy năm, sau đó xưng bá ở Tán giới, lại tu luyện một khoảng thời gian ngắn nữa, và nắm được Thiên Khôn Tử giới này, rồi lại tu luyện vài tháng, ta lại xâm chiếm Phù Tiên giới, treo Vô Thần lên đánh, còn giết chết một hóa thân của Phù Tiên Tử, ngươi nghe xem, cuộc đời ta long đong lận đận cỡ nào.”
"Ngươi thấy hợp là được!"
Toàn bộ gương mặt của Bắc Lý đều tối sầm lại.
Lão suýt chút nữa thì muốn đập chết Tu Thần thật.
Chỉ có một câu trong miệng hắn là sự thật, còn lại đều là khoác lác.
Cái gì mà tu luyện và tu luyện rồi xưng bá ở Tán giới, sau đó lại nắm được Tử giới, tiếp đó đi xử Vô Thần và Phù Tiên Tử.
Vô Thần đã sống bao lâu?
Khi có Vô Thần, Thiên Nguyên Tử vẫn còn chưa sinh ra!
Như vậy tính ra Tu Thần mới tu luyện được bao lâu? Không những có thể treo Vô Thần lên đánh, mà còn có thể giết hóa thân của Phù Tiên Tử, chém gió cũng không thể chém như vậy, cũng phải tuân theo tiêu chuẩn cơ bản chứ?
"Ngươi xem, ta nói thì ngươi lại không tin, không tin thì ngươi lại hỏi." Tu Thần lắc đầu và thở dài.
Bắc Lý trừng mắt nhìn Tu Thần với ánh mắt u ám, và lạnh giọng hỏi: "Ngươi có thể nói chuyện bình thường được không?"
"Ta vẫn luôn rất bình thường mà? Là ngươi tự mình cảm thấy mỗi một câu nói của ta đều là nói dối, chuyện này không thể trách ta được." Tu Thần nhún vai, nói với vẻ mặt vô tội.
Bắc Lý hít thở sâu vài lần, sau đó nắm lấy một chén trà trên bàn, rồi uống một hơi cạn sạch nước trà bên trong.
"Tu Thần, ta đã giúp ngươi mở kính quan sát, điều đó chứng minh hai người chúng ta là một nhóm, sư phụ ngươi hỏi ta về huyết mạch chi lực, ta cũng đã cho rồi, điều này nói rõ ta và sư phụ ngươi cũng là một nhóm, mọi người đều là người một nhà, không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm, ngươi cứ nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi và sư phụ ngươi muốn làm gì là được." Bắc Lý lạnh giọng nói.
Tu Thần đặt một tay lên bàn trà rồi chống cằm, nhìn Bắc Lý bằng ánh mắt ý vị sâu xa, hắn mỉm cười và bảo.
"Vậy thì không cần phải nói chuyện nữa rồi."
Bắc Lý hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đứng dậy.
"Nếu đã như vậy, vậy thì ta cũng đi đây, ta không quan tâm ngươi và sư phụ ngươi thế nào, nhưng đừng cản trở kế hoạch của ta! Nếu để chúng ta phát hiện ra hai sư đồ các người giở trò sau lưng ta, vậy ta cũng không ngại xử lý hai người các ngươi đâu, bây giờ ta vẫn có thể bắt được các ngươi." Giọng nói của Bắc Lý trở nên vô cùng lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng.
Tu Thần híp mắt lại, từ từ ngồi thẳng người lại, khóe miệng hắn nhếch lên, và nói: "Ngươi không sợ ta tiết lộ chuyện của ngươi ra ngoài sao?"
"Ngươi cho rằng sẽ có ai tin ngươi sao? Hơn nữa, chuyện của ta đã bại lộ rồi, thì sư phụ ngươi cũng chẳng sống được bao lâu." Bắc Lý cười lạnh và nói.
Tu thần gật đầu đồng ý, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thào: "Ôi trời, cũng không biết các người đã cúng bao nhiêu ma thần trong vùng hư vô rồi, chín mắt tám tay bảy chân, chậc chậc, bộ dáng thật sự quá xấu!"
"Ngươi nói cái gì?"
Bắc Lý đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tu Thần một cách hoảng sợ.
Nhìn thấy phản ứng này của Bắc Lý, Tu Thần biết phán đoán trong lòng mình là đúng.
Ngay từ đầu đã có một pho tượng được tế bái trong miếu Thiên Thần, chín mắt tám tay bảy chân, tiếp đó sau khi Mục Ngưng Sương chạy trốn tới nơi này, thì ma thần đó lại xuất hiện và quấy phá, tượng ma thần đó đã bị Tu Thần đánh vỡ nát rồi.
Vốn Tu Thần còn tưởng rằng ma thần này là do Thiên Nguyên Tử làm bừa ra, thẳng đến khi có sự xuất hiện của Mục Ngưng Sương mới khiến hắn chú ý tới nó.
Thứ đó, không thuộc về chín đại Nguyên giới!
Vậy nó thuộc về nơi nào?
Ngoại giới chi ngoại!
Kẻ xâm lược!
Chính là chuyện mà chín đại chúa tể vẫn luôn đề phòng, cũng là lý do về sự tồn tại của Cửu giới lệnh.
Mà hiện tại xem ra, dường như hai người Bắc Lý và lão già đã chơi đến có chút phát rồ rồi!
Lúc trước Tu Thần chỉ đoán, cũng không khẳng định, nhưng lúc này, hắn cuối cùng cũng đã chắc chắn.
Loại hành vi này được xem là gì?
Có chút mùi vị của quân bán nước, dẫn kẻ địch tới quốc gia của mình, sau đó mình sẽ thu được lợi ích từ trong đó, thậm chí bọn họ còn chẳng quan tâm cuối cùng quốc gia này sẽ trở thành cái dạng gì, thực lực mới chính là trên hết.
Thế nhưng, Tu Thần vẫn không quá tin vào việc Thiên Nguyên Tử sẽ là một tên phản đồ của Nguyên giới, với sự hiểu biết của hắn về Thiên Nguyên Tử, tuy lão già này thoạt nhìn không đứng đắn, vô cùng cẩu thả, nhưng vẫn sẽ không phạm vào vấn đề nguyên tắc.
Thế nhưng hiện tại xem ra, vẫn phải tận mắt gặp lão già một lần để hỏi cho rõ.
"Ôi, nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm, chút thủ đoạn nhỏ này của các ngươi, sợ là chẳng được bao lâu thì sẽ lòi ra thôi." Tu Thần nói với vẻ mặt cảm khái.
Đôi mắt của Bắc Lý híp lại, trên người thoáng tản ra sát khí.
Trong lòng lão muốn giết Tu Thần!
"Muốn giết ta sao? Giết sư điệt của ngươi? Ngươi có thể thử xem." Tu Thần mỉm cười rồi nói.
Ở trong lĩnh vực của hắn, ai tới cũng không thành vấn đề, huống chỉ chỉ là một hóa thân, lại còn không lợi hại bằng hóa thân của Phù Tiên Tử lúc trước.
Vả lại, Tu Thần vốn dĩ không muốn để hóa thân này của Bắc Lý sống sót rời khỏi đây.
Nếu đã diễn trò cho các chúa tể khác xem, vậy thì làm sao ăn nói được nếu hóa thân này của ngươi không bị diệt? Thế này sẽ dễ dàng làm lộ.
"Chính là Thiên Nguyên Tử nói cho ngươi biết?" Bắc Lý lạnh giọng hỏi.
Tu Thần cười ha ha, chỉ vào Bắc Lý: "Là ngươi nói cho ta biết, ngay vừa rồi thôi."
"Ngươi!"
Toàn thân Bắc Lý phủ đầy sát khí, vẻ mặt dữ tợn và tức giận.
Đến giờ khắc này lão mới biết, mình vẫn luôn bị Tu Thần tính kế, trong lòng lão dâng lên nỗi tức giận vô biên.