Đôi mắt Bắc Lý lộ ra sát khí dày đặc hơn, lão nhìn chằm chằm vào Tu Thần.
Vẻ mặt của Tu Thần thản nhiên, hắn ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà, rồi nhấp một ngụm, bộ dáng rất hưởng thụ.
Hiện giờ, Tu Thần vẫn đang rất vui vẻ.
Ít nhất thì hắn đã khẳng định được tại sao ma thần ngoại giới kia có thể xuất hiện ở nơi này.
Thì ra nó là tay chân của hai người Bắc Lý và lão già.
Làm vậy là dẫn sói vào nhà sao? Hay là muốn chọc rùa trong bình?
Tu Thần tạm thời chưa đoán ra được.
Nhưng có một chuyện hắn có thể chắc chắn vào lúc này, đó là thân phận của Mục Ngưng Sương nhất định không hề đơn giản!
Chỉ có điều, bây giờ hắn vẫn không nghĩ tới việc để Mục Ngưng Sương xuất hiện, việc đó tạm thời vẫn chưa cần thiết, hiện tại mục đích chủ yếu của hắn vẫn là nắm được Phù Tiên giới, sau đó từng bước xâm chiếm những Nguyên giới khác, mà không phải là đối phó với một ma thần ngoại giới.
Đợi đến sau khi hắn hoàn toàn khống chế được chín giới, đó cũng chính là lúc biết rõ được ung nhọt này.
"Có đôi khi, biết quá nhiều, ngược lại sẽ chết nhanh hơn đấy." Bắc Lý thu sát khí lại, lạnh giọng đáp.
Bởi vì sự sơ ý nhất thời của mình mà để Tu Thần đánh lừa, trong lòng lão vẫn cực kỳ tức giận như cũ.
Nhưng lão cũng chẳng sợ hãi gì cho lắm, hiện tại Tu Thần và toàn bộ chúa tể Nguyên giới có thể nói là như nước với lửa, cho dù có nói chuyện về ma thần ra thì cũng sẽ chẳng có ai tin hết.
Huống chi, Tu Thần vốn dĩ là đồ đệ của Thiên Nguyên Tử.
Nếu Bắc Lý xảy ra chuyện gì, hiển nhiên Thiên Nguyên Tử cũng khó mà thoát được, Bắc Lý tin Tu Thần vẫn hiểu rõ đạo lý này.
"Con người của ta cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi một tật xấu, đó chính là tự tìm đường chết, tìm đường chết từ Tán giới đến thẳng Nguyên giới, nhưng ta vẫn không chết được, ngươi nói xem tại sao?" Tu Thần cười ha ha, nhìn về phía Bắc Lý và nói. Ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Mí mắt Bắc Lý giật lên một cái, lão hừ lạnh rồi đáp: "Núi cao còn có núi cao hơn, sở dĩ bây giờ ngươi vẫn không sao, là vì chín đại chúa tể chúng ta không cùng đồng lòng, đều đang đề phòng lẫn nhau, nhưng nếu ngươi ép các chúa tể nổi giận thật, ta nghĩ không cần ta nói thì trong lòng ngươi chắn hẳn cũng đã rõ hậu quả sẽ như thế nào?”
Bắc Lý rất khó chịu với tính cách kiêu ngạo của Tu Thần.
Dù sao lão cũng đã sống lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp một hậu bối nào kiêu ngạo như Tu Thần, thậm chí lão cũng chưa từng gặp qua ai như vậy trong đám đống bối.
Đây quả thực là người tài trong số người tài, như thể hắn không sợ chết một chút nào.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Bắc Lý nặng trĩu, lão mở miệng nói: "Trước đây Phù Tiên Tử từng nói lão đã tiêu diệt bản thể của ngươi, tại sao ngươi vẫn có thể hồi sinh được? Thứ này cũng không giống hóa thân của ngươi."
Tu Thần nhếch miệng cười, chỉ vào đầu mình rồi đáp: "Hiển nhiên ta của hiện tại chính là bản thể, nhưng người kia cũng là bản thể, đó là em của ta, em ruột của ta."
Bắc Lý nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, kìm nén thôi thúc muốn bùng nổ.
Người này thật sự toàn nói phét, không có một câu nào có thể khiến người ta tin tưởng.
"Ta không muốn nói lí lẽ với ngươi, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi!" Bắc Lý lạnh giọng nói.
Lão đã không còn muốn tiếp tục nói chuyện với Tu Thần nữa.
Quả thật, lão không thể hỏi ra được một chút tin tức hữu dụng nào từ trong miệng Tu Thần, ngược lại, lão còn bị Tu Thần lừa nói ra nhưng lời không nên nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bắc Lý gặp được một người sống thành bộ dáng xảo quyệt và ghê tởm như vậy.
Dù sao theo quan điểm của Bắc Lý, Tu Thần chính là một người tài giỏi trong số người tài giỏi, là một đại tài chưa từng xuất hiện trong một triệu kỷ nguyên qua.
"Đợi đã nào."
Tu Thần nhìn thấy Bắc Lý xoay người định rời đi, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, gọi đối phương một tiếng.
"Lúc trước đã nói, diễn kịch thì phải cho ra dáng diễn kịch, ngươi vẫn còn muốn sống sót trở về sao?" Tu Thần cười một cách hứng thú và hỏi.
Sắc mặt Bắc Lý lạnh lùng, lúc này, gân xanh đã nổi trên trán.
"Cho nên ngươi muốn giết chết hóa thân này của ta?"
Tuy hóa thân này cũng không phải là hóa thân mạnh nhất của Bắc Lý, nhưng lão cũng không muốn tiễn nó ra đi mà không có lý do.
Không phải hóa thân của người nào cũng được tu luyện và phân hóa từ thần nguyên mà ra sao? Làm sao có thể nói tặng đầu người là tặng đầu người được?
Với thực lực của lão, làm sao những chúa tể khác biết được lão có thật sự bị Tu Thần tiêu diệt hóa thân hay không? Cho nên theo quan điểm của lão, chuyện này vỗn dĩ không cần thiết phải diễn giả làm thật.
"Đúng vậy, diễn kịch ấy, điều quan trọng chính là phải để ý, ngộ nhỡ bị những chúa tể khác phát hiện ra thì không hay, đến lúc đó ngươi trực tiếp bị lộ, bọn họ sẽ cho rằng ngươi chính là bàn tay gây tội ác phía sau tất cả những chuyện này, khi đó tám người họ đánh ngươi và lão già, sợ là sẽ rất khó khăn đấy, cho nên so với mất một hóa thân, thì loại kết quả này không đáng." Tu Thần vừa cười vừa nói.
"Thúi lắm!"
Bắc Lý quát một tiếng giận dữ.
"Nếu ngươi dám ra tay, vậy thì chúng ta diễn giả làm thật, đến lúc đó bị thương rồi, thì đừng trách sư bá ta không nể tình với ngươi." Bắc Lý nói bằng giọng uy hiếp.
Kêu lão tiễn một hóa thân ra đi miễn phí, đây chắc chắn là chuyện không có khả năng.
Huống chi, lão tới nơi này vốn dĩ chỉ để làm bộ thôi, vậy mà ngươi còn muốn đánh thật hay sao? Vậy thì đừng trách sư bá ta ra tay tàn nhẫn!
"Đánh thật thì ngươi cũng không đánh thắng được đâu, bây giờ ngươi tự hủy diệt hóa thân này, hay là để ta tới giúp ngươi đây?" Tu Thần hỏi.
"Không biết sống chết! Tu Thần, ngươi đúng là một người không biết cái gì gọi là không biết sống chết! Hôm nay ta sẽ thay sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một phen!"
Bắc Lý tức điên lên, lớn tiếng quở trách.
Vừa nói xong, lão lập tức vung một chưởng về phía Tu Thần.
Chỉ thấy không gian bên cạnh Tu Thần đột nhiên vỡ vụn và sụp đổ, vô số bàn tay khổng lồ vọt ra muốn bắt lấy hắn.
"Chiêu này có hơi quen nha? Đám chúa tể các ngươi đều thích đơn giản và thô bạo như vậy sao?" Tu Thần nhìn những bàn tay to lớn vọt nhanh về phía mình, hắn khẽ cười một tiếng, sau đó búng tay một cái.
"Tách!"
"Vù!"
Một tiếng búng tay vang lên, toàn bộ những bàn tay khổng lồ kia bốc hơi trong nháy mắt, sau đó không gian vỡ vụn cũng hoàn toàn khép lại, như thể tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
...
"Ngươi!"
Đồng tử của Bắc Lý hơi co rút lại.
Trong lòng Bắc Lý rất chấn động về việc Tu Thần hóa giải công kích của mình một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, rốt cuộc lão cũng nhìn thẳng vào Tu Thần.
"Người lợi hại đều thích trạng thái tự nhiên, không chơi với mấy thứ sặc sỡ, đánh nhau cũng chỉ giơ tay, phất tay, búng tay hoặc nghiêng đầu, thật ra chẳng có lấy một chút cảm giác nhiệt huyết nào hết, rõ là nhàm chán." Tu Thần lắc đầu rồi nói, sau đó một khẩu súng máy xuất hiện trong tay hắn.
Bắc Lý nhìn cục sắt kỳ lạ trong tay Tu Thần, sắc mặt có hơi thay đổi.
"Đó là cái gì?"
Tu Thần mỉm cười và đáp: "Cái này hả? Diablo, súng máy, rất lợi hại đấy."
"Ngươi đang đùa ta đấy à? Cục sắt này có thể làm được gì?" Bắc Lý nói với vẻ mặt châm biếm.
Tu Thần cười ha ha, ngón trỏ đặt vào cò súng.
"Có đôi khi, cục sắt cũng có thể có được uy lực rất lớn, không tin, thì ngươi nhìn xem."
"Bằng bằng bằng bằng bằng!"
Tu Thần vừa nói xong, đã trực tiếp bóp cò súng.
Đây đã không còn là tiếng của súng máy nữa rồi, mà là âm thanh của đại bác, vô số đạn pháo được bắn ra từ miệng đúng.
Sắc mặt Bắc Lý thay đổi, lão định phòng thủ.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Trong nháy mắt cả người bị vô số phát đạn bắn trúng, lập tức chia năm xẻ bảy, rồi biến mất trong màn khói đen.
"Ngươi xem, ta đã nói cục sắt có thể có uy lực lớn mà."
Tu Thần thổi khói đen trên miệng súng, rồi nói với một nụ cười.