Chương 470. Dã tâm to lớn! Không phải bản thể thì không bắt được!
"Ặc á..."
Trong điện Vô Thần.
Lúc này, hai thuộc hạ của Vô Thần đang quỳ trên mặt đất một cách vô cùng đau đớn, toàn thân bọn họ bị dòng khí màu đen quấn quanh, những dòng khí này đang quấn vào nhau.
Vô Thần ngồi ở vị trí của mình, nhìn với vẻ mặt không có biểu cảm.
Dòng khí màu đen trên cơ thể hai người đột nhiên tăng vọt lên, rồi một luồng khí tức tà ác tràn ngập trong toàn bộ đại điện,
Ngay sau đó, xung quanh liền yên tĩnh.
Vô Thần híp mắt nhìn, thấy hai thuộc hạ ngã trên mặt đất không động đậy.
Một người là Thiên Tôn cảnh.
Một người là Thánh Vương cảnh.
Tu vi của hai người họ cách biệt như trời và đất.
Cũng giống như sự chênh lệch giữa y và Phù Tiên Tử vậy.
"Trao đổi linh hồn sao? Nguyên lý gì mà có thể hoàn toàn rút linh hồn của người này rồi chuyển vào trong cơ thể của người khác? Hơn nữa, còn không xuất hiện phản phệ, có thể hoàn toàn dung hợp được sao?" Vô Thần thì thào.
"Ta... Ta sao thế này?"
"Đại nhân?"
Lúc này, hai người đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, nhìn vào cơ thể mình với vẻ mặt hoảng hốt.
Khi bọn họ nhìn nhau, cả hai đề sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"Ngươi! Làm thế nào mà ngươi! Ngươi!"
"Tại sao ngươi lại hóa thành hình dạng của ta? Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Hai người đều sợ hãi và nhìn về phía Vô Thần.
Thần thức của Vô Thần hiện ra, kiểm tra thần nguyên và cơ thể của hai người họ một cách tỷ mỉ một lần.
Hoàn toàn phù hợp.
Không có một chút dấu vết phản phệ nào.
"Bản tọa giúp các ngươi trao đổi linh hồn, không muốn đổi lại thì giết chết đối phương đi." Vô Thần lạnh giọng nói.
Vô Thần vừa nói ra lời này, thì sắc mặt của cường giả Thiên Tôn vừa được đổi tu vi và linh hồn đột nhiên thay đổi.
Mà hắn ta vốn dĩ chỉ là thuộc hạ của Thánh Vương cảnh, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn và hưng phấn.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được sức mạnh dồi dào và cường đại đó trong cơ thể mình, đó chính là một loại sức mạnh vô cùng xa lạ! Là sức mạnh mà trước đây hắn ta vốn dĩ không thể nào tưởng tượng ra được!
"Đại nhân cứu ta!"
Lúc này cường giả Thánh Vương cảnh lập tức cảm nhận được sát khí của đối phương, y vội vàng cầu cứu Vô Thần.
Nhưng đã muộn rồi.
Người đàn ông đối diện đã trực tiếp dùng một chưởng chém y thành thịt vụn.
Vô Thần nhìn một màn xảy ra trước mắt với vẻ thích thú.
Sau khi có được hai chiếc nhẫn màu đen kia, y chắc chắn sẽ không tự mình thực nghiệm ngay, trước tiên tìm hai người này tới, muốn xem thử có được manh mối gì không.
Kết quả thật sự không có bất cứ phản phệ và âm mưu gì khác ở bên trong, chỉ là linh hồn của hai người được trao đổi một cách chân chính, và hoàn toàn bị thay thế.
Thế nhưng Vô Thần cũng biết dường như chỉ có cách này, bằng không, cho dù thế nào thì cơ thể của cường giả Thánh Vương, cũng không thể nào chịu đựng được thực lực của một Thiên Tôn.
Muốn thay thế Phù Tiên Tử, thì phải vứt bỏ cơ thể của chính mình, và tiếp tục sống dưới danh nghĩa của Phù Tiên Tử.
"Đại nhân!"
Vẻ mặt của thuộc hạ còn sống kia kích động và phấn kích.
Thời gian chưa đầy mười lăm phút ngắn ngủi mà mình đột nhiên có được tu vi Thiên Tôn!
Về phần đây có phải là bản thể của mình hay không đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa!
Thứ hắn ta muốn chính là thực lực!
"Tốt lắm." Vô Thần mỉm cười.
"Đa tạ đại nhân đã bồi dưỡng! Thuộc hạ sẽ mãi mãi trung thành với đại nhân, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!" Người đàn ông quỳ trên mặt đất và thề.
Vô Thần cười ha ha, ngón trỏ hơi gạt một cái.
"Á..."
Toàn bộ cơ thể của nam tử đó bốc cháy trong nháy mắt rồi hóa thành tro tàn.
Giết một Thiên Tôn đối với Vô Thần mà nói, cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Sau khi người đàn ông kia chết, hai chiếc nhẫn màu đen lại xuất hiện trước mặt y, và được y thu vào trong tay mình.
Vô Thần nhìn kỹ hai chiếc nhẫn này, ánh mắt lóe lên tia sáng dị thường.
"Đã sống đến thời điểm này rồi, nếu cược, có lẽ mình có thể có được một cuộc sống mới, nếu không cược, vậy sẽ không thể nào ngóc đầu lên được và cũng chẳng có tương lai." Vô Thần lầm bẩm một mình, sau đó ánh mắt dần đần trở nên điên cuồng.
Y đã hạ quyết tâm, phải sử dụng chiếc nhẫn này với Phù Tiên Tử!
Cho dù không còn cơ thể vốn có của mình, nhưng chuyện này hoàn toàn đáng giá đối với y!
Y đã chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi rồi, cũng đã chán ngấy tương lai mà y không bao giờ có thể nhìn thấy được.
Y muốn thay thế Phù Tiên Tử!
Thậm chí phải giết chết lão!
Kể cả cơ thể của chính mình, cũng phải hủy diệt hoàn toàn!
Mà y, sẽ là chúa tể độc nhất vô nhị của Phù Tiên giới!
Từ nay về sau, Phù Tiên giới sẽ đổi tên thành Vô Thần giới!
Lúc này, Vô Thần lại gọi mười mấy người nữa tới thử nghiệm chiếc nhẫn này, thí nghiệm cứ liên tục lặp lại như thế, không có một lần nào sai sót, tất cả đều hoàn toàn trao đổi linh hồn, không có bất cứ sự từ chối hay phản phệ nào.
Hiện giờ đối với Vô Thần mà nói, thì phải làm thế nào mới có thể khiến Phù Tiên Tử đeo chiếc nhẫn này lên.
Trực tiếp giao cho lão thì chắc chắn không được rồi, nhất định phải tìm một lí do! Một lý do không bị nghi ngờ!
Hơn nữa không thể là hóa thân, phải đích thân đi tìm bản thể của Phù Tiên Tử!
Chỉ có điều, hiện giờ Phù Tiên Tử và những chúa tể Nguyên giới khác vẫn còn đang ở trong không gian chúa tể, đã nửa tháng rồi mà lão vẫn chưa xuất hiện.
Điều này khiến trong lòng Vô Thần có hơi lo lắng.
Y lo những chúa tể kia sẽ trực tiếp trở mặt với nhau ở trong đó vì chuyện của Tu Thần! Dù sao cũng đã có một người được người ngoại giới hỗ trợ, một người có thể so với cảnh giới của chúa tể trà trộn vào trong Nguyên giới, có địa vị vô cùng cao.
Khóe miệng Vô Thần hiện ra nụ cười ý vị sâu xa.
Loạn, mới chính là hy vọng của y, chỉ có như vậy, y mới có thể có nhiều cơ hội hơn sau khi ký sinh lên người Phù Tiên Tử.
Trước đây, mục tiêu của y chỉ là muốn thay thể Phù Tiên Tử và trở thành chúa tể của Phù Tiên giới, nhưng hiện tại đã khác rồi.
Có chiếc nhẫn này, y lại muốn chín đại Nguyên giới! Muốn trở thành tích điểm mới!
Y không quan tâm rốt cuộc hắc bào có âm mưu gì sau lưng, hiện giờ y chỉ muốn có được sức mạnh, có đủ thực lực rồi, vậy ai ăn ai còn chưa chắc.
...
Trong không gian chúa tể, tất cả mọi người đều đang ở đó.
Bắc Lý cũng vừa mới trở về.
"Thế nào? Người đâu?" Phù Tiên Tử nhìn Bắc Lý và liên tục cười lạnh.
Lão không cần nhìn cũng biết kết quả là gì, lão là người biết rõ nhất sự mạnh mẽ của Tu Thần, nếu bản thể không qua đó, thì thật sự không có bất cứ biện pháp gì có thể bắt được đối phương.
Huống chi vị trí mà đối phương đang ở chính là trong hư vô hoang lưu, chắc chắn xung quanh đều là đại trận tuyệt sát, làm sao có thể dễ dàng bắt được hắn chứ?
Bóng người ảo ảnh của Bắc Lý có hơi vặn vẹo và chớp động.
Hiện tại lão vô cùng tức giận!
Thậm chí lão chỉ hận không thể để bản thể qua đó dạy dỗ Vô Thần nghiêm khắc một phen.
Thật quá kiêu ngạo!
Thực sự quá kiêu ngạo!
Ngay cả đối với một sư bá như lão mà cũng nặng tay như vậy! Khiến lão uổng mất một hóa thân, hóa thân này đã tiêu hao của lão hàng trăm ngàn năm!
Cứ như vậy, pháo loạn của Tu Thần đã bắn chết lão!
"Nhìn bộ dáng này của lão, hình như đang tức giận lắm đây?" Thần Vũ ở một bên cười và nói với giọng chế nhạo.
"Bắc Lý, nếu đã trở về rồi, lẽ nào bây giờ ngươi không nên nói một câu sao?" Giọng nói lạnh lùng và đều đều của Phạt Ngô truyền tới.
Bắc Lý đáp lại với giọng lạnh như băng: "Phù Tiên Tử nói đúng, không phải bản thể thì không bắt được!"