Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 471:

Chương 471. Huyết mạch chi lực! Bản mệnh tinh nguyên!

Câu nói của Bắc Lý khiến trong lòng những người có mặt ở đó đều nặng trĩu.

"Không phải bản thể thì không thể bắt được sao? Bắc Lý, ngươi có biết lời nói này của ngươi có nghĩa gì không?" Giọng nói trầm thấp của Phạt Ngô truyền tới.

Chúa tể Trường Hà giới cũng vừa cười lạnh vừa hùa theo: "Thì ra ngươi và Thần Vũ đều là kiểu miệng cọp gan thỏ sao? Sao thế? Nhiều năm như vậy rồi, càng sống càng thụt lùi sao? Ngay cả một tên mao đầu tiểu tử mà cũng không xử lý được?"

"Cho nên, có phải ngươi cũng nên đi một chuyến hay không?" Bắc Lý nhìn về phía Trường Hà và liên tục cười nhạo.

Bây giờ lão vẫn còn đang tức giận, quả thực cảm thấy phổi của mình như sắp nổ tung vậy.

Vốn dĩ hai người họ đang diễn kịch, chỉ là làm giả, ai ngờ Tu Thần lại trực tiếp chơi thật với lão, đánh chết tươi hóa thân đó của lão.

Bây giờ xem ra, từ lúc Cửu giới lệnh được mở cho tới nay, lão ngược lại đã trở thành bên bị tổn thất nhiều nhất.

Thần Vũ nhiều lắm thì chỉ tổn thất một thuộc hạ mà thôi, còn bản thân y hoàn toàn không có một chút thiệt hại nào hết.

"Đáng tiếc vừa rồi rút thăm lại không rút trúng ta, bằng không bây giờ ta đã mang tên Tu Thần đó về đây rồi." Trường Sinh nhún vai và cười đáp, giọng điệu vô cùng châm biếm.

"Vậy ngươi sẽ đi sao?" Bắc Lý lạnh giọng quát.

"Ngươi nói ta đi thì ta phải đi chắc? Từ khi nào mà Bắc Lý ngươi có tư cách có thể ra lệnh cho ta?" Trường Sinh hỏi ngược lại.

"Ngươi!"

"Được rồi, các người muốn tiếp tục cãi nhau như vậy mãi sao?" Giọng nói quở trách của Phạt Ngô vang lên.

Bắc Lý và Trường Sinh hừ lạnh với nhau một cái, không ai tiếp tục tranh cãi nữa.

"Xem ra Tu Thần đó quả thật có chút bản lĩnh, có ai trong các vị ở đây muốn bản thể của mình qua đó bắt hắn lại không?" Phạt Ngô chậm rãi hỏi.

Không ai lên tiếng.

Chẳng có ai trong số họ là tên ngốc hết hết, lúc trước Tu Thần hành động, rõ ràng là vì muốn dụ bọn họ qua đó, huống chi, hiện tại bọn họ tạm thời cũng không có xung đột lợi ích gì với Tu Thần, người mất đi quyền quản lý Tử giới cũng chẳng phải là bọn họ, vậy ai lại ngốc đến mức để bản thể đi tới đó bắt người chứ?

"Có vẻ như mọi người đều sợ." Phạt Ngô cười vài tiếng, giọng nói của lão châm chọc.

"Bỏ đi, nếu đã không ai muốn đi, mà Tu Thần đó lại đang ở trong hư vô hoang lưu, vậy thì cứ để hắn ở đó đi, bây giờ chúng ta sẽ giải quyết vấn đề nội bộ của mình."

Những người khác không muốn đi, hiển nhiên Phạt Ngô cũng chẳng muốn.

Bắt được Vô Thần rồi sao? Lão có thể nhận được một chút lợi ích nào sao?

Không có.

Ngược lại còn có rủi ro, nếu hóa thân không bắt được hắn, vậy thì mặc kệ hắn đi.

Hai người Phù Tiên Tử và Thiên Cương đưa mắt nhìn nhau, đều đọc ra được cảm xúc trong mắt đối phương.

Kế hoạch mở Cửu giới lệnh của bọn họ đã thành công rồi, họ chỉ muốn Phạt Ngô bắt được bàn tay tội ác phía sau Tu Thần, chắc chắn chính là một trong số chín người bọn họ.

"Tu Thần có thể mở ngược kính quan sát, vậy điều đó chứng minh trên người hắn chắc chắn có huyết mạch chi lực của một trong số chín người chúng ta, các vị, hãy hiến tế bản mạng tinh nguyên của mình ra đây." Phạt Ngô nói.

Không gian chúa tể được tạo ra từ bản mạng tinh nguyên của chín người bọn họ, Tu Thần mở ngược kính quan sát, vậy chắc chắn phải dùng huyết mạch chi lực từ bản thể của bọn họ.

Cho dù tách ra một chút huyết mạch chi lực của bản thể, thì bản mạng tinh nguyên sẽ không còn nguyên vẹn, người bình thường không thể phát hiện ra được, nhưng chúa tể thì có thể.

Nếu chín người ở đây hiến tế bản mệnh tinh nguyên không nguyên vẹn, vậy thì người đó có xác suất rất cao là nội ứng.

"Được, không thành vấn đề."

Thiên Cương là người đầu tiên mở miệng, sau đó một đám mây nhiều màu sắc hiện ra từ cơ thể lão, và xoay quanh trên đỉnh đầu lão.

Phù Tiên Tử cũng tế bản mệnh tinh nguyên của mình theo lão, là một cây nho màu đen.

Những người khác cũng không do dự, tất cả lần lượt hiến tế bản mệnh tinh nguyên của mình.

Phạt Ngô nhìn một vòng, mọi người đều nguyên vẹn, chẳng có một ai khiếm khuyết hết, lão không khỏi nhướng mày.

"Mọi người đều nguyên vẹn hết sao? Xem ra phản đồ trong chúng ta rất khó lường? Tất cả đều đã được sắp xếp và tính toán xong hết cả rồi." Phạt Ngô liên tục cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Bắc Lý.

Bắc Lý cảm nhận được ánh mắt của Phạt Ngô, lão lập tức nhướng mày và hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngươi cho rằng người đó là ta?"

"Bắc Lý, ngươi vẫn ngu xuẩn hệt như năm đó, không có một chút tiến bộ nào cả, khi xác dịnh được trong số chín người chúng ta có phản đồ, nếu bản mệnh tinh nguyên của tất cả mọi người đều nguyên vẹn, vậy kẻ duy nhất rời đi chính là phản đồ, mà ngươi chính là người duy nhất rời khỏi đây và trở lại, gặp được Tu Thần và hắn đã trả lại bản mệnh tinh nguyên cho ngươi, cho nên bây giờ xem ra, tất cả chúng ta đều nguyên vẹn." Chúa tể Hoang giới nói với một nụ cười.

"Đúng vậy, hiện giờ ngươi là người bị tình nghi duy nhất." Trường Hà cũng nói theo.

Sắc mặt Bắc Lý không thay đổi, lão cười to vài tiếng, đảo mắt nhìn đám người xung quanh một vòng với ánh mắt giễu cợt và nói: "Là như vậy sao? Thì ra vừa rồi người được chọn ngẫu nhiên đó đã được định trước là nội quỷ rồi sao? Bằng chứng của các người đâu? Nói, ai cũng phải nói, không có bằng mà vu khống ta, vậy ta sẽ cho rằng các người đang tuyên chiến với ta."

"Đừng ương ngạnh nữa, không gian chúa tể ngoài huyết mạch chi lực của chúng ta ra, thì không có khả năng có người nào khác có thể mở nó ra được, sau khi người của ta bị Tu Thần tiêu diệt hóa thân, hắn lại mở kính tượng ra một lần nữa, điều này chứng minh khi ấy hắn vẫn nắm huyết mạch chi lực trong tay, bây giờ ngươi đã trở về, tinh nguyên lại nguyên vẹn, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy nữa sao?" Thần Vũ cười lạnh và hỏi.

Phù Tiên Tử cũng nói theo: "Không ngờ đấy, Bắc Lý, bàn tay này của ngươi giấu cũng sâu thật đấy! Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dồn hết sự nghi ngờ lên đầu Bắc Lý.

Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của Bắc Lý tràn đầy lửa giận, lão tức giận quát: "Ta đã nói rồi không phải ta, nếu ngươi muốn đổ oan cho ta, vậy thì cứ việc làm, ta sẽ đợi các người ở Bắc Lý giới!"

“Ngươi xem, ngươi sốt ruột quá rồi, mọi người đều là bạn cũ, cũng không muốn ép ngươi đến đường cùng, ngươi cứ nói thẳng ra rốt cuộc ngươi đã làm thế nào và vì sao là được." Thần Vũ nói.

"Ta có thể đảm bảo với ngươi, nếu ngươi nói mục đích của ngươi ra, thì Bắc Lý giới vẫn sẽ là Bắc Lý giới, và Bắc Lý ngươi vẫn sẽ là chúa tể của Bắc Lý giới." Lúc này, Phạt Ngô cũng mở miệng.

Quả nhiên, những người ở đây đã không còn một ai tin tưởng Bắc Lý nữa.

"Kỳ thực ngươi muốn xin ta ghét bỏ cũng rất đơn giản, đó chính là khiến Tu Thần mở ngược kính quan sát một lần nữa, bây giờ tinh nguyên của chúng ta đều nguyên vẹn, không ai có thể làm giả được, nếu Tu Thần vẫn có thể mở nó ra, như vậy thì chúng ta đã đổ oan cho lão." Chúa tể Vẫn Sinh giới nói bằng giọng trầm thấp.

Ý kiến này cũng khiến những người khác gật đầu.

"Có thể cho ngươi một cơ hội chứng minh bản thân mình, hãy để Tu Thần mở ngược kính quan sát một lần nữa." Phạt Ngô nói.

Sắc mặt của Bắc Lý nặng nề, lão nghiến răng, ánh mắt dữ tợn và tức giận.

"Nếu đã muốn thêm tội cho người ta, thì chẳng sợ không tìm được tội danh, các ngươi biết rõ Tu thần không có khả năng mở nó ra một lần nữa, cho nên cố tình nói như vậy, không phải vì để ta mở kính tượng rồi sau đó kêu Tu thần chứng thực sao? Ngươi cảm thấy Tu Thần sẽ làm vậy sao? Cho dù hắn thật sự có năng lực mở nó ra, thì hắn cũng sẽ không làm, bởi vì hắn cực kỳ vui sướng khi nhìn thấy chúng ta nội đấu!"

"Lời này nói cũng có chút đạo lý, nói thằng với Tu Thần để hắn mở ngược kính quan sát quả thực không được thực tế cho lắm."

"Cho nên?"

Phạt Ngô nhìn về phía chúa tể Vũ giới.

"Cho nên vốn dĩ không có cách nào để chứng minh, Bắc Lý chỉ muốn dùng chuyện không có biện pháp chứng minh này để giải vây cho mình mà thôi." Chúa tể Vũ giới cười lạnh và đáp.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch