Chương 472. Phạt Ngô trở mặt! Chín đại chúa tể ra về chẳng vui!
"Ha ha ha! Trò đùa! Đúng là một trò đùa lớn! Bắc Lý ta không cần phải tiếp tục phí lời với các người nữa? Muốn ghi ngờ ta thì cứ việc nghi ngờ, Bắc Lý ta tiếp hết!"
Bắc Lý ngửa mặt lên trời và cười to, nhìn chằm chằm vào đám người xung quanh với ánh mắt oán độc.
"Hiện tại ngươi thực sự quá khả nghi, không thể trách người khác được." Phạt Ngô nói.
"Cho nên các ngươi muốn thế nào thì thế đó, thứ cho ta không theo được!"
Bắc Lý nói xong, bóng người hư ảo của lão trực tiếp biến mất, rời khỏi không gian chúa tể.
Ánh mắt của tám người còn lại lộ ra vẻ dao động.
Bọn họ không ngờ Bắc Lý lại cường thế như vậy, việc này lại càng khẳng định suy đoán trong lòng bọn họ.
"Chẳng lẽ là lão ta thật?" Thần Vũ nhíu mày và hỏi.
Trong lòng những người khác cũng biết, họ không có đủ bằng chứng để chứng minh Bắc Lý chính là người lén lút qua lại với Tu Thần, chẳng qua hiện giờ lão là người khả nghi nhất mà thôi.
Khi một người bị tình nghi, mà những người khác đều không bị nghi ngờ, vậy hiển nhiên toàn bộ nòng súng đều sẽ chĩa về phía người bị nghi ngờ kia.
"Phong tỏa Bắc Lý giới." Phạt Ngô đột nhiên mở miệng nói.
Vẻ mặt đám người Thần Vũ run lên, họ nhìn chằm chằm vào lão.
Phong tỏa chính là dấu hiệu của ra tay.
"Có cần phải điều tra thêm một lần nữa không?" Thiên Cương nói.
Từ tận sâu trong lòng lão, lão thật sự có chút không tin Bắc Lý chính là kẻ phản bội, nhưng lúc này lão cũng không dám nói ra.
"Điều tra thế nào? Đi tìm Tu Thần sao?" Chúa tể Vẫn Sinh giới cười lạnh và hỏi.
Lời nói này trực tiếp khiến Thiên Cương á khẩu không trả lời được.
Bây giờ ai đi tìm Tu Thần thì người đó chính là kẻ ngốc, không chừng còn có âm mưu gì đó đang đợi bọn họ.
"Được rồi, trước tiên cứ tản ra và phong tỏa Bắc Lý giới, về phần phía Tu Thần, nếu các người đã không có ai dám đi, thì để ta đi." Phạt Ngô chậm rãi mở miệng, giọng nói không nghe ra được bất cứ cảm xúc gì.
Thần Vũ liếc mắt nhìn Phạt Ngô, cười lạnh vài tiếng rồi bảo: "Vậy tại sao chúng ta không đợi ngươi đi tìm tên Tu Thần đó, rồi lại phong tỏa Bắc Lý giới? Lỡ như thật sự đổ oan cho lão ta thì sao? Đến lúc đó đánh nhau thật lại mất cả chì lẫn chài. Mọi người đều khó chịu."
"Cho nên ngươi đang dạy ta làm việc sao?" Phạt Ngô nhìn Thần Vũ.
"Ta chỉ đang tùy việc mà xét thôi." Thần Vũ không chịu yếu thế.
"Hay cho một câu tùy việc mà xét, vậy ta sẽ không tham gia vào chuyện này nữa, các người muốn làm thế nào thì tùy, ta sẽ chỉ là một người theo dõi ở phía sau, dù sao xảy ra chuyện, ít nhất cũng sẽ không tổn hại đến bịa bàn của Phạt Ngô ta."
Phạt Ngô nói xong câu này cũng trực tiếp rời đi.
Bảy người còn lại liếc mắt nhìn nhau.
Sự thay đổi này tới thật quá đột ngột, nói trở mặt là trở mặt.
Một giây trước còn nói phong tỏa Bắc Lý giới trước, sau đó lão sẽ đi bắt Tu Thần, giây tiếp theo trực tiếp không tham gia vào chuyện này một chút nào nữa?
Đây là chiêu trò gì vậy?
"Cho nên, bây giờ thế nào đây? Phạt Ngô cũng không phải là đèn cạn dầu, ngươi ép lão đi như vậy, giờ ngươi còn dám động vào Bắc Lý không?" Phù Tiên Tử nhìn chằm chằm vào Thần Vũ và nói với giọng châm biếm.
Trong lòng những người khác cũng vô cùng tức giận!
Đồng thời họ cũng nhận định người phía sau Tu Thần chính là Bắc Lý!
Thế nhưng bởi vì cái miệng của Thần Vũ quá rẻ tiền, đã trực tiếp khiến Phạt Ngô rút khỏi cuộc chơi!
Không có Phạt Ngô ở đây, ai dám làm loạn?
Nếu như đánh nhau thật, đến lúc đó vẫn sẽ có lợi cho Phạt Ngô.
“Tự lo việc của ngươi cho tốt đi!" Thần Vũ vứt lại một câu rồi biến mất.
"Ha ha, nực cười, nực cười! Phí thời gian của lão tử." Chúa tể Hoang giới cười nhạo vài tiếng, rồi cũng rời đi mất.
Những người còn lại cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này, tất cả đều tản đi.
Hai người Phù Tiên Tử và Thiên Cương trở về Phù Tiên giới.
Sắc mặt của bọn họ đều có chút khó coi.
Lần này các chúa tể của chín giới đột nhiên trở mặt vì Phạt Ngô, trực tiếp tuyên bố thất bại.
"Tại sao Phạt Ngô lại đột nhie làm khó dễ như vậy?"Thiên Cương nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
Phù Tiên Tử lắc đầu, híp đôi mắt sâu xa lại, lạnh giọng đáp: "Nước bên trong có hơi sâu, chắc chắn Bắc Lý có liên quan đến Tu Thần, nhưng điều mà ta lo lắng hiện tại, không phải chỉ có một mình Bắc Lý."
Thiên Cương nghe được lời này của Phù Tiên Tử, gương mặt lão run lên, lão quay phắt đầu sang nhìn Phù Tiên Tử và hỏi: "Ngươi cảm thấy Phạt Ngô cũng tham gia vào vụ này sao? Tất cả những chuyện này đều là do lão và Bắc Lý diễn kịch?"
"Không loại trừ khả năng này, bằng không tại sao Phạt Ngô lại đột nhiên trở mặt? Bởi vì Thần Vũ nói những lời đó sao? Những lời khó nghe hơn cũng đã nói ra rồi, còn để ý đến mấy thứ này chắc?" Phù Tiên Tử nói với vẻ mặt khinh thường.
Thiên Cương rơi vào trong im lặng.
Hiện tại lão vẫn chưa thể quyết định được.
Bây giờ những người khác đều chọn án binh bất động, thực ra đây chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với lão và Phù Tiên Tử.
Bởi vì giờ đây, người mà đối phương muốn đối phó chính là Phù Tiên Tử, sau khi đối phó xong Phù Tiên Tử, tiếp theo chắc chắn sẽ là lão!
"Xem ra, đáp án của tất cả chuyện này vẫn nằm trên người Tu Thần." Thiên Cương thì thào, ánh mắt lóe lên sát khí.
...
Phù Tiên Tử nhìn Thiên Cương và cười nhạo: "Sao thế? Lẽ nào ngươi muốn tự mình đi bắt hắn sao?"
"Hiển nhiên ta sẽ không đi, nhưng ta cũng tò mò, hắn thật sự lợi hại như vậy sao? Không phải bản thể của chúa tể thì không thể bắt được hắn? Lúc trước ngươi nói đã tiêu diệt bản thể của hắn, hiện giờ hắn lại xuất hiện, có hợp lý không? Hay là ai đó đã dùng năng lực của Phệ Thiên Hành để phục sinh hắn?" Thiên Cương nhìn Phù Tiên Tử và nói với vẻ mặt nặng nề.
"Cũng có khả năng là một hóa thân."
"Hóa thân?" Thiên Cương cười ha ha, lão vỗ vào bả vai Phù Tiên Tử rồi đáp: "Hóa thân của ngươi lợi hại như vậy sao? Vậy chẳng phải bản thể còn lợi hại hơn nữa sao? Làm thế nào ngươi có thể giết được hắn khi ấy?"
Phù Tiên Tử nghẹn lời, lời Thiên Cương nói quả thật rất chính xác.
...
Thần Vũ đã phái Hạo Thiên tới bắt Tu Thần và thất bại.
Bắc Lý tới đó cũng thất bại nốt, tuy không thể chắc chắn là thất bại thật hay là diễn kịch, nhưng từ bản lĩnh mở ngược không gian và nhìn trộm chúa tể của Tu Thần thì có thể nhìn ra được, thực lực của hắn rất mạnh!
Nếu không có đủ thực lực, cho dù có huyết mạch chi lực cũng không thể mở ngược không gian và nhìn trộm chúa tể dược.
Cho nên rốt cuộc ai đã phục sinh Tu Thần?
Phù Tiên Tử cảm thấy đầu mình có hơi đau.
"Bỏ đi bỏ đi, nếu bọn họ đã yên lặng xem biến, thì trước tiên hai người chúng ta cũng chờ xem vậy, hiện giờ cũng không có cách nào khác." Phù Tiên Tử thở dài một hơi, lắc đầu và đáp.
Người đã đạt đến loại cấp bậc như bọn họ, trên căn bản đều vô cùng thận trọng, đặc biệt là liên quan tới những chúa tể những Nguyên giới khác đang giở trò quỷ sau lưng, thì lại càng phải cẩn thận hơn, bằng không, một khi không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục.
"Được rồi, đi đi." Thiên Cương cũng không muốn nói thêm gì nữa, phất tay rồi biến mất.
Phù Tiên Tử nhìn thoáng qua Phù Tiên giới của mình, ánh mắt lóe ra tia sáng dị thường.
"Xuất hiện đi."
Phù Tiên Tử lạnh giọng nói một câu.
Sau đó, bóng người của Vô Thần xuất hiện phía sau lão.
"Tại sao lại dùng bản thể tới gặp vi sư?" Phù Tiên Tử nhíu mặt, nhìn Vô Thần khó hiểu.
Vô Thần cúi đầu và đáp: "Sư tôn, ta phát hiện ra một chuyện rất quan trọng! Có liên quan đến Tu Thần và người sau lưng hắn!"
Phù Tiên Tử đột nhiên híp mắt lại, đi tới trước mặt Vô Thần và nói: "Có liên quan đến Tu Thần và người phía sau hắn sao? Ha ha, có chút thú vị đấy!"