Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 475:

Chương 475. Cái kén màu đen! Việc lớn đã thành!

"Nghiệt súc! Rốt cuộc ngươi đã làm gì lão phu!"

Lúc này, Phù Tiên Tử hoảng hốt và sợ hãi trong lòng, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể lão đã hoàn toàn bị áp chế.

Có thể giam cầm thực lực của một chúa tể, đây là phương pháp gì? Và phải có thực lực như thế nào?

Bây giờ cả hai người đều không thể động đậy được, vật thể màu đen bên trong cơ thể không ngừng vận chuyển cho nhau, tứ chi và xương cốt cũng hoàn toàn bị hắc khí bao phủ xung quanh, thoạt nhìn vô cùng tà ác.

"Ha ha ha ha! Phù Tiên Tử! Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết được ta đang làm gì! Đợi đi! Hãy đợi đi!"

Vô Thần liên tục cười một cách dữ tợn, hiện giờ hai mắt y đã hoàn toàn biến thành màu đen.

"Đồ khốn! Đồ vô liêm sỉ! Ngươi muốn chết!"

Giờ khắc này, Phù Tiên Tử cảm giác được thần nguyên và tinh nguyên của mình dường như sắp bị tan chảy, lão đau đớn không chịu được, muốn phản kháng nhưng lại chẳng có một chút tác dụng nào, toàn bộ linh hồn như bị dòng khí màu đen kia giam cầm hoàn toàn vào giờ khắc này.

Lão chỉ có thể liên tục chửi bới và gào thét.

Nhưng cũng không có tác dụng gì.

Tiếng cười của Vô Thần càng lúc càng nhỏ, mà tiếng rống giận của Phù Tiên Tử cũng bắt đầu từ từ biến mất.

Một lát sau, dòng khí màu đen hoàn toàn bao phủ lấy hai người, tạo thành một cái kén màu đen khổng lồ, nó không ngừng xoay tròn với tốc độ nhanh.

Giờ khắc này, toàn bộ những thứ xung quanh đều bị phân giải và hóa thành tro bụi bởi dòng khí màu đen tản ra từ cái kén đang xoay tròn, cuộc phân tranh trong điện Phù Tiên cũng sụp đổ rồi nhanh chóng tiêu tan.

Cái kén màu đen càng lúc càng to, cuối cùng cao đến trăm trượng, giống như có một thiên thạch màu đen đột nhiên xuất hiện trong đó.

"Ầm ầm ầm..."

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện kiếp nạn lôi vân, sau đó một tiếng sét cực lớn vang vọng khắp toàn bộ Phù Tiên giới.

"Đùng!"

Một đường sét màu đen lớn mười nghìn trượng từ trời giáng xuống, và rơi ngay trên cái kén màu đen.

Trong phút chốc, cái kén màu đen vỡ vụn và nổ tung, hai bóng người bay ra từ bên trong cái kén, rồi ngã mạnh xuống đất.

Dòng khí màu đen vẫn đang hoành hành khắp nơi như cũ, tạo thành một cơn lốc khổng lồ quét về mọi hướng.

Lúc này, thuộc hạ của Phù Tiên Tử xuất hiện.

Khí tức của người nào cũng đều vô cùng cường đại, thậm chí một người trong số đó còn mạnh hơn cả Vô Thần.

Người này chính là người trung thành nhất dưới trướng Phù Tiên Tử, Phong Vũ Nguyệt.

Vô Thần chẳng qua chỉ là một công cụ của Phù Tiên Tử mà thôi, tác dụng của y chính là giúp Phù Tiên Tử quản lý Phù Tiên giới, dưới trướng lão còn có mười tám tướng, thực lực của mỗi người đều vô cùng mạnh.

Nếu nói đệ tử thật sự của Phù Tiên Tử là ai, thì người đó chính là Phong Vũ Nguyệt, một người đàn ông được Phù Tiên Tử nuôi từ nhỏ đến lớn, cực kỳ trung thành với Phù Tiên Tử, từ trước tới nay vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, gần như không bao giờ hiện thân.

Thế nhưng lần này tiếng động lớn như vậy, hơn nữa còn ở điện Phù Tiên, hắn không thể không xuất hiện.

"Phong đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một thuộc hạ hỏi với sắc mặt hoảng sợ.

Toàn bộ điện Phù Tiên đã gần như bị phá hủy hoàn toàn, ở nơi trung tâm nhất, luồng khí tức khủng khiếp xé rách hết thảy mọi thứ vẫn còn tồn tại như cũ, khiến mọi người không dám tiến lại gần.

Phong Vũ Nguyệt nhíu mày, thần thức tuôn ra ngoài, muốn kiểm tra tình hình bên trong.

Thế nhưng khi thần thức vừa va chạm với năng lượng mạnh mẽ kia, thì trực tiếp bị văng ra.

"Phụt!"

Phong Vũ Nguyệt phun một ngụm máu, cơ thể lảo đảo lùi về sau vài bước, hắn nhìn về phía trước với ánh mắt hoảng hốt và sợ hãi.

"Rốt cuộc đó là sức mạnh gì vậy? Chúa tể đại nhân đâu?" Phong Nguyệt Vũ sợ hãi hỏi.

Những thuộc hạ khác đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Phong Nguyệt Vũ cũng không biết chuyện gì, thì làm sao bọn họ biết được?

"A..."

Đột nhiên, một chuỗi tiếng a a truyền vào trong tai mọi người.

Chỉ thấy sức mạnh khủng khiếp ở vị trí trung tâm kia đột nhiên thu gọn lại tiêu tan nhanh chóng, trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể của một người, hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

Người đó chính là Phù Tiên Tử, bên cạnh lão còn có một Vô Thần.

Lúc này, hai người đều quỳ rạp trên mặt đất, không động đậy cũng chẳng rõ sống chết.

Nhìn thấy bóng người của Phù Tiên Tử, Phong Vũ Nguyệt lập tức vọt tới đó, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện bên cạnh Phù Tiên Tử và đỡ lão dậy.

"Đại nhân? Đại nhân?" Phong Vũ Nguyệt lo lắng gọi.

Nhưng không có phản ứng.

Phong Vũ Nguyệt vội vàng đặt bàn tay lên vị trí trái tim Phù Tiên Tử, chân nguyên của y trào ra.

Không có chuyện gì, chỉ là thần nguyên bị tổn hại, nhưng đang phục hồi nhanh chóng, điều này khiến Phong Vũ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

"Người bên cạnh là Vô Thần sao?" Một thuộc hạ ngạc nhiên hỏi.

Phong Vũ Nguyệt quay đầu lại nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, hắn lạnh giọng quát: "Mau xem y còn sống hay đã chết!"

"Rõ!"

Thuộc hạ đó nhanh chóng bước tới và đỡ Vô Thần dậy, chân nguyên tuôn ra từ trong tay gã.

"Có hơi thở, nhưng hình như thần nguyên vô cùng bất ổn, vẫn chưa tỉnh lại." Thuộc hạ đó xoay đầu lại và đáp.

Phong Vũ Nguyệt nhíu chặt mày, hắn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này, tại sao một người mạnh mẽ như Phù Tiên Tử cũng bị thương nặng như vậy? Mà tại sao Vô Thần lại đột nhiên tới đây?

Trước mắt hắn cũng không có một chút manh mối nào, chỉ có thể đợi Phù Tiên Tử tỉnh lại.

"Đại nhân! Y đã tỉnh rồi!"

Thuộc hạ đang đỡ Vô Thần đột nhiên mở miệng nói.

Phong Vũ Nguyệt quay phắt đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Vô Thần mở mắt ra với khí tức yếu ớt, cơ thể vẫn chưa thể động đậy được, con ngươi chuyển động sang trái sang phải, thoạt nhìn vô cùng khó khăn.

Thuộc hạ kia và Phong Vũ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời hay không.

Dù sao thì bọn họ cũng trực tiếp nghe lệnh Phù Tiên Tử, theo lý mà nói thì họ rất xem thường và coi khinh Vô Thần, y chỉ là một con chó trông cửa mà thôi, còn luôn cho rằng mình mới là sự tồn tại mạnh nhất dưới trướng Phù Tiên Tử.

"Khụ khụ..."

Lúc này, Phù Tiên Tử ở trong lồng ngực Phong Nguyệt Vũ đột nhiên ho khan vài tiếng, sắc mặt của Phong Vũ Nguyệt vui vẻ hẳn, hắn vội vàng rót chân nguyên vào trong cơ thể lão.

"Đại nhân? Đại nhân không sao chứ?" Phong Vũ Nguyệt hỏi.

Phù Tiên Tử chậm rãi mở mắt ra, lão nhìn thoáng qua Phong Vũ Nguyệt rồi nhướng mày, sau đó giãy khỏi người hắn, rồi rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt rơi xuống và tiếp xúc với mặt đất, cơ thể của Phù Tiên Tử đột nhiên hơi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

Phong Vũ Nguyệt đứng phía sau và nhìn vào bóng lưng Phù Tiên Tử, trong lòng hắn có một cảm khác khác thường.

Phù Tiên Tử từ từ duỗi hai tay run rẩy của mình ra, sau đó lại nhìn cơ thể của mình.

Khi lão nhìn thấy Vô Thần ở trước mặt, ánh mắt lộ ra ánh sáng của sự hưng phấn!

Thành công rồi!

Y đã mượn xác nhập hồn thành công!

Lúc này linh hồn y đã được hoán đổi với Phù Tiên Tử.

Bây giờ Phù Tiên Tử thật sự chính là Vô Thần! Mà Vô Thần đang suy yếu không thể nhúc nhích được ở phía trước kia, ngược lại chính là Phù Tiên Tử.

"Ha ha ha ha ha..."

Phù Tiên Tử loạng choạng đi tới chỗ Vô Thần, không đúng, phải là Vô Thần lảo đảo đi tới chỗ Phù Tiên Tử, y tới trước mặt lão rồi dừng lại.

Phù Tiên Tử nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở trước mặt mình, con ngươi co rút thật mạnh, miệng phát ra tiếng a a a.

"Thế nào? Có phải rất ngạc nhiên và rất bất ngờ hay không?" Vô Thần cười gằn và hỏi, sau đó duỗi tay phải ra, rồi hơi nắm lại.

Vô Thần có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong cơ thể này đang hồi phục nhanh chóng, một loại sức mạnh mạnh mẽ đến mức khiến y cảm thấy hoàn toàn xa lạ đang tràn ngập trong cơ thể.

"Cuối cùng cũng thành công rồi!"

Vô Thần ngẩng đầu nhìn lên trời và thì thào một câu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch