Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 476:

Chương 476. Thời đại thuộc về Vô Thần ta! Đã tới rồi!

Lúc này, cơ thể của Phù Tiên Tử đã bị hủy hoại triệt để, hoàn toàn không có khả năng nói chuyện, thậm chí còn không thể cử động được một chút nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vô Thần bằng ánh mắt hoảng sợ và oán độc.

Phong Vũ Nguyệt ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt hoang mang, hắn nhìn Vô Thần một cách khó hiểu, không biết tại sao y lại nói như vậy nữa.

Lẽ nào Vô Thần tới đây để đối phó với Phù Tiên Tử sao?

Thế nhưng đây chỉ là một Vô Thần, ngay cả hắn cũng có thể thu phục được y, tại sao họ lại đánh đến mức độ này được? Toàn bộ điện Phù Tiên đã hoàn toàn bị phá hủy.

"Đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phong Vũ Nguyệt đi tới phía sau Vô Thần, hỏi với giọng cung kính.

Vô Thần quay đầu lại nhìn Phong Vũ Nguyệt.

Y không biết người trước mắt này.

Bởi vì hắn vốn dĩ chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng y biết người này chắc chắn là thuộc hạ của Phù Tiên Tử, hơn nữa còn là thuộc hạ lợi hại nhất của lão! Thực lựa của hắn còn mạnh hơn cả y trước đây.

Xem ra Phù Tiên Tử thật sự coi y là con chó rồi!

Vô Thần nhếch miệng nói với giọng khàn khàn: "Vô Thần phản loạn, đã bị ta phát hiện."

Phong Vũ Nguyệt và những thuộc hạ khác đều ngạc nhiên và hoảng sợ, vẻ mặt không dám tin.

Từ khi nào mà Vô Thần lại lợi hại như vậy? Y có thể đánh Phù Tiên Tử thành ra thế này?

Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra trong nhận thức của bọ họ.

"Vô Thần câu thông với ma thần ngoại giới, lợi dụng pháp bảo của đối phương để làm ta bị thương nặng, nhưng hắn đã xem thường ta quá rồi, phải không Vô Thần." Vô Thần cười gằn và mở miệng, vừa nói vừa nhìn Phù Tiên Tử trên mặt đất bên cạnh.

"A a a!"

Đôi mắt Phù Tiên Tử như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, lão phát ra một chuỗi tiếng a a từ tận sâu trong cổ họng.

"Người này lại không biết trời cao đất dày như vậy sao?" Phong Vũ Nguyệt nhíu mày.

Thực ra trong lòng hắn vẫn đang rất nghi ngờ, theo quan điểm của hắn, Vô Thần thật sự chẳng là cái thá gì, cho dù có cấu kết với ma thần ngoại giới, thì thực lực của đối phương cũng không thể nào vượt qua Phù Tiên Tử quá nhiều mới phải?

Ngay cả thực lực của bản thể cũng không thể nào vượt qua quá nhiều, huống chi là một pháp bảo?

Đây là chuyện không có cách nào giải thích được.

Chín đại Nguyên giới, chín đại chúa tể, đã sống bao nhiêu năm? Trải qua bao nhiêu kiếp nạn?

Sự lớn mạnh của bọn họ đạt đến mức có thể coi thường sự tồn tại của tất cả pháp bảo.

Bản thể của bọn họ chính là pháp bảo mạnh nhất trong Chư Thiên Vạn giới.

"Đại nhân, có thể nào đã có hiểu lầm gì trong đó hay không?" Phong Vũ Nguyệt thấp giọng hỏi.

Vô Thần cười ha ha, y không để ý đến Phong Vũ Nguyệt, mà bước chậm rãi tới trước mặt Phù Tiên Tử rồi ngồi xổm xuống.

Hai người đối mặt với nhau.

Nhìn thấy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt Phù Tiên Tử lúc này, trong lòng Vô Thần quả thực vô cùng sảng khoái và cực kỳ thoải mái.

Tất cả những uất ức và oán hận trước đây đều đã biến mất sạch.

"Sao thế? Vẫn chưa thể chấp nhận được sao?" Vô Thần cười lạnh và hỏi.

"Cũng đúng, nếu đổi lại là ta, ta cũng không thể nào chấp nhận được, sao đột nhiên sự việc lại thành ra như vậy chứ? Tại sao mình lại biến thành một tên phế vật thế này?" Vô Thần bật cười ha ha, đột nhiên thò tay ra rồi trực tiếp túm lấy đầu của Phù Tiên Tử.

Một tia lôi điện chi lực màu đen lóe lên trên đầu ngón tay y. Phù Tiên Tử vô cùng sợ hãi, lão cố gắng mở miệng, nhưng tất cả đều là công cốc.

Vô Thần ghé sát đầu vào bên tai của Phù Tiên Tử, rồi nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau, Phù Tiên giới này chính là của ta."

"Ầm!"

Vừa nói xong, toàn bộ đầu của Phù Tiên Tử lập tức vỡ vụn, sau đó một phần linh hồn tuôn ra và bị Vô Thần bắt được.

“Ầm!”

Ngọn lửa màu đen thiêu đốt toàn bộ cánh tay của Vô Thần, trực tiếp đốt cháy và giết chết hoàn toàn linh hồn của Phù Tiên Tử.

"Ha ha ha ha... ha ha ha..."

Vô Thần ngửa mặt lên trời và cười to, cười đến mức cả người run rẩy, cười đến mức đôi mắt đỏ hoe.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Mình đã tuyệt vọng và bất lực bao nhiêu lần?

Rốt cuộc hôm nay cũng để y làm được điều đó!

Y đã thay thế Phù Tiên Tử và trở thành chúa tể Phù Tiên Tử duy nhất lúc này!

Phong Vũ Nguyệt ở bên cạnh thấy hôm nay Phù Tiên Tử vô cùng khác thường, vẻ mặt của hắn hoang mang.

Nếu không phải khí tức của chúa tể không thể nào đóng giả được, thì hắn thậm chí còn cảm thấy Phù Tiên Tử trước mắt này chính là Phù Tiên Tử giả.

"Đại nhân, Vô Thần đã chết rồi, vậy sau này Phù Tiên giới sẽ do ai quản lý?" Phong Vũ Nguyệt mở miệng hỏi.

Vô Thần nhìn sang, ánh mắt lộ rõ vẻ vô cùng dữ tợn, y nhếch miệng cười và đáp: "Ngươi có muốn quản không?"

Phong Vũ Nguyệt thoáng sửng sốt, hắn lập tức quỳ một gối xuống, nói với giọng run rẩy: "Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chỉ làm việc cho một mình đại nhân, không dám có bất cứ lòng ham muốn nào!"

Vô Thần cười ha ha, nhìn vào đống đổ nát ở phía xa và nói: "Không có dã tâm, làm sao có thể làm nên đại sự?"

Đây là câu mà y đã từng tự nói với mình.

Nếu y không chọn cược một lần, thì không bao giờ có thể thay thế được Phù Tiên Tử, thậm chí cũng sẽ không biết còn có một sự tồn tại như Phong Vũ Nguyệt dưới trướng của Phù Tiên Tử.

"Thuộc hạ hoàn toàn không dám có bất cứ suy nghĩ gì trong đầu!" Phong Vũ Nguyệt sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng nói.

Vô Thần cười lạnh vài tiếng, y phất tay và nói: "Được rồi, tất cả lui hết ra đi, ta còn những việc khác cần xử lý."

Đám người Phong Vũ Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám hỏi thêm nữa, mà vội vàng lui xuống.

Vô Thần từ từ mở hai tay mình ra, hưởng thụ mỗi một tấc không khí, và sức mạnh khổng lồ vô cùng vô tận trong cơ thể này.

"Thì ra sức mạnh của chúa tể là như vậy sao?" Vô Thần không nhịn được mà nở nụ cười một lần nữa.

Loại trao đổi linh hồn này cũng không kế thừa kí ức của nguyên thể, nhưng sức mạnh thì lại kế thừa hoàn toàn!

Chỉ có điều, hiện giờ cảnh giới của Vô Thần vẫn chưa đạt đến trình độ của Phù Tiên Tử.

Cho nên tuy bây giờ y đang khống chế sức mạnh của cấp bậc chúa tể, nhưng nếu chiến đấu với những chúa tể khác, chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì nữa!

Đức không xứng với địa vị.

Đại khái chính là ý nghĩa này.

Nhưng y cũng chẳng để ý.

Cảnh giới có thể tăng lên, chỉ cần mình dùng sức mạnh của cơ thể này, vậy thì cái gì mà chẳng có.

Ví dụ như hiện tại, toàn bộ Phù Tiên giới đã hoàn toàn là của y.

Vô Thần y, trong nửa ngày đã trở thành chúa tể của một Nguyên giới! Thậm chí còn có thể nói là chúa tể trẻ nhất trong vô số năm tháng của chín đại Nguyên giới.

Cảm giác thành tựu to lớn đang tràn ngập trong lòng Vô Thần, khiến y cảm thấy run rẩy cả người.

Y chậm rãi đưa tay phải ra, một tia pháp tắc chi lực màu đen lóe lên trong tay y.

"Đây chính là cái vốn kiêu ngạo thường ngày của lão đấy sao? Quả thật không tệ." Vô Thần cười nói.

Sau đó, y nhắm mắt lại.

Bản thể của Phù Tiên Tử đã chết, linh hồn thần nguyên của bản thể cũng đã bị y tiêu diệt rồi.

Nhưng lão vẫn còn hóa thân, cho nên điều mà Vô Thần muốn làm lúc này chính là giết chết toàn bộ hóa thân của Phù Tiên Tử.

Nếu là trước đây, y chắc chắn không thể nào làm được chuyện này.

Nhưng hiện giờ đã khác rồi, y chính là chúa tể của Phù Tiên giới, khi chiến đấu không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn đủ bản lĩnh để tìm kiếm thứ gì đó.

"Thời đại thuộc về Vô Thần ta! Đã tới rồi! Ha ha ha ha!"

Ngay sau đó, bản thể của Vô Thần trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch