Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 477: Bắt đầu thu hoạch! Sự đắc ý của Vô Thần!

Chương 477: Bắt đầu thu hoạch! Sự đắc ý của Vô Thần!

Biên cảnh cực Bắc.

Một mình Tu Thần đứng trên đỉnh núi cao.

Sau khi kết thúc cuộc đối đầu với chín đại chúa tể Nguyên giới và tiêu diệt hóa thân của Bắc Lý, hắn đã tới thẳng nơi này.

Lúc trước rời đi, chẳng qua là vì muốn diễn cho Phù Tiên Tử xem, để lão mở Cửu giới lệnh mà thôi.

Hiện giờ tin tức hắn vẫn chưa chết đã được chín đại chúa tể biết, cũng chẳng có gì hay mà phải giấu diếm.

Biên cảnh cực Bắc này vẫn nằm trong lĩnh vực vô địch của Tu Thần như cũ.

Hiện giờ những Tử giới mà Phù Tiên Tử từ bỏ đã bị lưu đày đến chỗ sâu trong hư vô chi cảnh, lại thêm thủ đoạn giấu đầu hở đuôi của Tu Thần, bây giờ ngoài Phù Tiên Tử ra, phỏng chừng cũng chẳng có người nào mạo hiểm đi cướp về.

Nguyên giới không có Tử giới cũng chính là thực vật không có nước, bây giờ tạm thời vẫn chưa nhìn ra được tai hại gì, nhưng theo thời gian trôi đi, sự phát triển của Phù Tiên giới sẽ không ngừng bị tám chúa tể Nguyên giới khác bỏ lại phía sau.

Hiện giờ Vô Thần đã không thể hoàn thành được việc này, y không lấy được Tử giới về, cho nên Phù Tiên Tử nhất định sẽ tự mình ra tay, lão chắc chắn không cho phép Tử giới thất lạc.

Trước kia trong mắt Phù Tiên Tử, Tử giới đã bị từ bỏ có thể lấy về bất cứ lúc nào, nên lão cứ mặc Vô Thần tự làm.

Nhưng sau khi Tu Thần phô bày thực lực của hắn ra, Phù Tiên Tử đã bắt đầu hoang mang, khi lão phản ứng lại và muốn ra tay, thì đã không kịp nữa rồi.

Cho nên bây giờ lão muốn thu những Tử giới đã bị từ bỏ kia về, vậy chắc chắn sẽ phải tự mình tới đây tiêu diệt Tu Thần, và cướp căn nguyên của Tử giới về.

"Đại nhân."

Lúc này, không gian bên cạnh Tu thần đột nhiên hơi vặn vẹo.

Một nam tử đầu trọc mặc áo cà sa màu trắng xuất hiện bên cạnh hắn.

Là Pháp Hải.

Tu Thần rất hài lòng về Pháp Hải mà mình đã tự tạo ra này, lạnh lùng, khí phách, hơn nữa còn trầm tĩnh kiệm lời, chỉ làm việc, không đặt câu hỏi, không nói nhiều giống như đám người Saitama.

"Thế nào rồi?" Trên gương mặt Tu Thần mang theo một nụ cười cười nhẹ.

"Vừa rồi điện Phù Tiên nơi Phù Tiên Tử ở đã hoàn toàn bị phá hủy, có vẻ như đã có một trận đại chiến xảy ra bên trong đó, thuộc hạ vốn định tới gần để kiểm tra, nhưng phát hiện ra nơi đó có mấy luồng khí tức mạnh mẽ, một người trong số đó có thực lực trên thuộc hạ, nên thuộc hạ không tiếp tục thâm nhập vào." Pháp Hải đáp.

Tu Thần hơi híp mắt lại, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.

"Điện Phù Tiên xuất hiện biến động sao? Tính theo thời gian, quả thực cũng là lúc Phù Tiên Tử trở về, nhưng với thực lực chúa tể của lão, còn có người nào có thể phá hủy điện Phù Tiên trước mặt lão sao? Có chút thú vị đấy." Tu Thần cười ha ha.

"Có cần thuộc hạ tới đó điều tra thêm lần nữa không ạ?" Pháp Hải hỏi.

Thực lực của Pháp Hải vốn dĩ cao hơn Vô Thần, nhưng lại thấp hơn Phong Vũ Nguyệt một chút, luồng khí tức mạnh mẽ mà hắn mới cảm nhận vừa rồi, chính là của Phong Vũ Nguyệt.

Tu Thần cười ha ha và nói: "Có vẻ như đã có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra với Phù Tiên Tử, với cái tính tự cho mình rất cao, cuồng vọng tự đại đó của lão, chắc chắn sẽ không cho phép người khác thải phân trên đầu lão đâu, nhưng bây giờ không những thải phân, mà còn trét cả phân lên khắp mặt lão, xem ra Phù Tiên Tử đã gặp nạn rồi đây."

"Có lẽ nào bọn họ vẫn chưa bàn bạc xong trong không gian chúa tể, sau đó chín đại chúa tể trực tiếp tuyên chiến hay không? Phù Tiên Tử được xem là người có thực lực kém cỏi nhất trong chín đại Nguyên giới, hơn nữa cũng là người đã triệu hoán Cửu giớ lệnh, những chúa tể khác có ra tay với lão cũng là chuyện có thể hiểu được?" Pháp Hải phân tích.

Theo quan điểm của Tu Thần, sự suy đoán của Pháp Hải cũng không hẳn không có lý.

Việc mở Cửu giới lệnh đã khiến chín đại chúa tể đều biết đến sự tồn tại của Tu Thần, đồng thời cũng khiến bọn họ có lòng nghi kỵ lẫn nhau.

Cho nên mối nghi ngờ lớn nhất đang nằm trên người Bắc Lý, nhưng không có bằng chứng xác thực, chẳng ai thật sự muốn ra tay với Bắc Lý ngay lập tức.

Lại thêm thái độ cuối cùng đó của Phạt Ngô, những chúa tể Nguyên giới khác lại càng không dám tự ý hành động.

Nhưng tất cả những điều này, Tu Thần và Pháp Hải đều không biết, bởi vì Bắc Lý không truyền tin tức cuối cùng cho hắn.

Hiện tại, phỏng chừng Bắc Lý đang hận không thể chém chết Tu Thần, làm sao có thể chủ động liên hệ với hắn được.

“Vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, chín đại chúa tể không phải là kẻ ngốc, chắc hẳn sẽ không ra tay nhanh như vậy, nhất định Phù Tiên Tử đã gặp phải một người có thực lực có thể ngang bằng với lão, có thể là ai được nhỉ?" Đầu óc Tu Thần nhanh chóng xoay chuyển.

Lần trở về biên cảnh cực Bắc này của hắn, chính là để chuẩn bị bắt đầu ra tay với nơi này, hắn đã trì hoãn một thời gian dài rồi, nếu còn chậm trễ nữa sẽ xuất hiện biến cố.

Phù Tiên Tử đối mặt với việc mất Tử giới, và kế hoạch mở Cửu giới lệnh để tra rõ sự tồn tại phía sau Tu Thần cũng đã bị phá hỏng, vậy thì bước tiếp theo, chắc chắn lão sẽ bắt tay đi lấy Tử giới về, đây chính là cơ hội của Tu Thần.

Hắn không sợ Phù Tiên Tử âm hiểm và xảo trá, hắn chỉ sợ lão sẽ co đầu rút cổ, hoàn toàn không xuất hiện trên địa bàn của mình.

Thế nhưng, bây giờ đã xảy ra một biến cố, điện Phù Tiên đã bị người ta phá hủy rồi.

...

"Vậy đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?" Pháp Hải hỏi.

Tu Thần mỉm cười và nói: "Đi, tới phía trước dạo cùng ta."

"Phía trước?" Pháp Hải hơi sửng sốt, y quay đầu nhìn lại.

Nơi này là mảnh đất trung tâm nhất của biên cảnh cực Bắc, là một sơn mạch cực lớn, nếu phía trước là băng tuyết và rừng rậm có diện tích đến mười nghìn dặm, hắn ta có chút không hiểu tới phía trước đi dạo của Tu Thần là có ý gì.

"Biên cảnh cực Bắc và Bắc Lê cảnh dựa lưng vào nhau, chúng ta đi dạo một vòng ở Bắc Lê cảnh, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ." Tu Thần nói.

"Rõ." Pháp Hải cúi đầu và lên tiếng trả lời.

Hai người cùng đi về phía Bắc Lê cảnh.

...

"Ầm!"

...

Trong một sơn mạch ở Bắc Lê cảnh, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, sau đó một làn sóng khí rung chuyển khắp toàn bộ núi rừng, mọi thứ tan thành tro bụi, rồi tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Vô số đá vụn và mùn cưa rơi từ trên trời xuống như mưa.

Phù Tiên Tử quỳ rạp trên mặt đất, nhìn người trước mặt mình với ánh mắt sợ hãi.

Người trước mặt lão cũng là Phù Tiên Tử, chẳng qua là Phù Tiên Tử sau khi bị Vô Thần cướp xác mà thôi.

"Ngươi đúng là có nhiều hóa thân thật đấy?” Vô Thần vừa cười, vừa nhìn Phù Tiên Tử đang không ngừng lết về phía sau.

Y giết một mạch tới đây, đã giết gần một trăm hóa thân rồi, hơn nữa thực lực của mỗi một hóa thân đều lớn mạnh hơn Vô Thần lúc trước rất nhiều, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Phong Vũ Nguyệt.

Thế nhưng đối mặt với Vô Thần hiện giờ, đều không có một chút phần thắng nào, hoàn toàn bị nghiền áp.

Giờ khắc này, Vô Thần cuối cùng cũng đã thấu hiểu cảm giác khi ấy của Phù Tiên Tử, tất cả đều là con kiến, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Từng cái cây ngọn cỏ ở Phù Tiên giới đều nằm trong tầm kiểm soát của lão, suy nghĩ vừa hiện ra, tất cả đều hóa thành hư vô.

Tuy hiện giờ cảnh giới của y vẫn chưa đạt đến cấp độ của Phù Tiên Tử, và chưa thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh, nhưng chỉ vậy cũng đã khiến y vô cùng hài lòng.

"Vô Thần! Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta!” Phù Tiên Tử vô cùng thảm hại, lão hét vào mặt Vô Thần trong sự hoảng sợ.

Vô Thần cười ha ha vài tiếng, sau đó cơ thể trực tiếp xuất hiện trước mắt Phù Tiên Tử, rồi giẫm một chân lên ngực lão.

"Không phải ta đã nói rồi sao? Ma thần ngoại giới đã tới tìm ta, kêu ta tiêu diệt ngươi, và sau đó ta đã đồng ý rồi sao?" Vô Thần nhếch miệng cười gằn và nói






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch