Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 478:

Chương 478. Một cái quỳ đó, vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt ta đây!

"Vô Thần! Ngươi có biết tư thông với ngoại giới là tội gì không? Ngươi có biết người ngoại giới vẫn luôn thèm khát chín giới ta, bọn họ muốn chúng ta làm nô dịch! Ngươi muốn khiến chín giới hoàn toàn bị phá hủy hay sao?" Phù Tiên Tử chỉ vào Vô Thần, lão gầm lên giận dữ.

Nếu là trước kia, Vô Thần sẽ không tin ma thần ngoại giới mà lão nói, nhưng bây giờ thì y đã tin.

Không có khả năng có thù đoạn tà ác như vậy trong chín đại Nguyên giới.

Hai chiếc nhẫn, trực tiếp trao đổi linh hồn của hai người.

Hơn nữa loại trao đổi này không phải đơn giản là đổi linh hồn và cơ thể, nếu là trao đổi bình thường, thì với linh hồn mạnh mẽ của Phù Tiên Tử, lão có thể cướp lại chỉ trong vài phút.

Thế nhưng bây giờ lão không thể làm được. Như thể linh hồn của hai người họ đã hoàn toàn bị phong ấn trong cơ thể, cho dù thế nào cũng không thể cướp xác về được.

Đây cũng là lý do vì sao loại nhẫn này chỉ có thể sử dụng lại lần nữa sau khi đối phương chết, nó tương đương với một loại nhà tù cấm chế, phong ấn linh hồn trong cơ thể, khiến nó mãi mãi không thể nào phá thể mà ra.

Vô Thần nghe được lời này của Phù Tiên Tử, lại tăng thêm vài phần lực lên bàn chân đang giẫm trên cơ thể lão, y cười đáp: "Vậy thì sao? Hiện giờ ta đã có được thứ mà ta muốn, cho dù chín đại Nguyên giới bị phá hủy thì có sao? Lẽ nào để ngươi tiếp tục cao cao tại thượng, nhìn hết thảy mọi thứ bằng ánh mắt khinh thường, sau đó thì ta phải trở thành tay sai của ngươi cả đời này mãi mãi không thể trở mình được sao?

"Ngươi! Ngươi thật sự hết thuốc chữa!" Phù Tiên Tử tức giận đến mức phun ra một ngụm máu đen.

"Hết thuốc chữa? Người không vì mình, trời tru đất diệt, đây là thứ ngươi đã dạy ta, ngươi đã quên rồi sao?" Vô Thần cười gằn một tiếng, chân giải lập thức dùng thêm sức.

"Á..."

Phù Tiên Tử hét thảm một tiếng, toàn bộ lồng ngực trực tiếp giẫm lún xuống, máu tươi phun ra từng ngụm một, và phun đầy khắp gương mặt lão.

"Được rồi, đây có phải là hóa thân cuối cùng của ngươi không? Phỏng chừng vẫn còn, nhưng là đang ở những Nguyên giới khác hoặc trong Tử giới, tuy ta không thể làm như khi ngươi đối phó với Phù Ma Tử, khiến lão ta mất hết các kiếp và biến mất mãi mãi trong chín đại Nguyên giới, nhưng những hóa thân đang trốn ở nơi khác của ngươi cũng chẳng làm nên sóng gió gì." Vô Thần cười khà khà, nhấc chân phải đang kẹt trong lồng ngực Phù Tiên Tử lên.

"Ngươi... ngươi sẽ chết không được tử tế!"

Sắc mặt của Phù Tiên Tử tối sầm lại, lão thốt ra những lời này một cách khó khăn, ánh mắt vô cùng oán độc.

"Ta có được chết tử tế hay không, vẫn không cần ngươi quan tâm, tạm biệt sư tôn, từ nay về sau Phù Tiên giới sẽ là của Vô Thần ta, à, không đúng, bây giờ ta chính là Phù Tiên Tử, ha ha ha!" Vô Thần liên tục cười ha ha, toàn bộ gương mặt lộ ra vẻ bệnh hoạn, vừa dữ tợn vừa hưng phấn.

"Ai?

Tiếng cười của Vô Thần bất chợt tắt ngúm, y đột nhiên nhìn ra phía sau mình.

Có hai bóng người đang chậm rãi xuất hiện.

Con ngươi của Vô Thần bỗng nhiên co rút lại, chợt trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn và khát máu, y nói: "Đã lâu không gặp, Tu Thần, và cả Đại Uy Thiên Long của ngươi nữa!”

Hai người phía sau Vô Thần, hiển nhiên chính là Tu Thần và Pháp Hải.

Nơi này thực ra đã là lĩnh vực vô địch của Tu Thần, chẳng qua vẫn chưa hoàn toàn che phủ hết Bắc Lê cảnh mà thôi, nhưng vừa rồi khi Vô Thần và Phù Tiên Tử đánh nhau, vừa hay rơi ngay xuống bên rìa lĩnh vực vô địch, thiếu một dặm nữa là ra ngoài lĩnh vực vô địch.

"Chậc chậc chậc."

Tu Thần lắc đầu, liên tục phát ra tiếng chậc chậc.

"Tình huống hiện giờ là gì thế này? Hai Phù Tiên Tử đánh nhau sao? Phù Tiên Tử ngươi nhàm chán quá nên muốn đánh nhau, hay là cảm thấy mình vô địch đến mức người khác không đánh lại được, sau đó tự luận bàn với chính mình? Ngươi vô địch thì cứ tìm ta này, ta từ từ chơi với ngươi?" Tu Thần nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào hai người rồi nói.

"Tu Thần! Hắn là Vô Thần! Ma thần ngoại giới đã sử dụng thủ đoạn để cướp cơ thể của ta! Ta biết ngươi không phải là người ngoại giới, ngươi là người của Bắc Lý, chúng ta đều là người của Nguyên giới! Ngươi lập tức giết hắn ngay! Giết chết hắn! Hắn sẽ cùng với ma thần ngoại giới khiến chín giới chúng ta sinh linh đồ thán!" Phù Tiên Tử nhìn thấy Tu Thần xuất hiện, lão gào lên một cách điên cuồng, vẻ mặt hưng phấn và kích động, như thể nhìn thấy cứu tinh.

Vô Thần hoàn toàn không để ý đến lão, y chẳng hề lo lắng Tu Thần sẽ biết được sự thật một chút nào, đã vậy còn nói với Tu Thần bằng vẻ mặt khiêu khích: "Nghe được những lời mà lão nói, có phải rất ngạc nhiên hay không? Rất bất ngờ không? Thậm chí còn có chút sợ hãi nữa? Bây giờ Vô Thần ta đã trở thành Phù Tiên Tử, có được toàn bộ sức mạnh của lão!"

Tu Thần cố ý lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, hắn che miệng rồi nói: "Hả? Ngươi là Vô Thần? Không phải là Phù Tiên Tử sao? Ôi mẹ ơi, các ngươi sao thế? Tại sao ta chẳng biết một chút gì về ma thần ngoại giới vậy?"

"Đừng có giả bộ, ta đã biết thân phận của ngươi." Vô Thần cười lạnh rồi bảo.

Vẻ kinh ngạc trên gương mặt Tu Thần biến mất trong nháy mắt, mà thay vào đó là nụ cười bình tĩnh và thản nhiên như trước, hắn cười ha ha với Vô Thần: "Ngươi biết thân phận của ta? Vậy ngươi nói xem, thân phận của ta là gì? Ngay cả chín đại chúa tể cũng không thể nào tìm ra được manh mối, tại sao một con kiến chỉ biết quỳ xuống đất xin tha như ngươi lại biết được?"

Những lời nói này của Tu Thần như kim đâm thật sâu vào lòng Vô Thần, toàn bộ khí thế tăng vọt lên, y lạnh giọng nói với sắc mặt nặng nề: "Trước kia ngươi ở tít trên cao, một cái quỳ đó, vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt ta đây, ta quả thực không thể nào quên được. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi đã bị lão giết, nhưng không ngờ ngươi vẫn còn sống, hơn nữa còn tự mình dâng tới cửa, ha ha... Tu Thần, ngươi tới thật sự rất đúng lúc!"

"Trí nhớ vẫn kém như vậy." Tu thần lắc đầu và thở dài một tiếng.

"Lần trước xin tha có thể sống, lần này chắc là không được đâu, còn nữa, ???? vẫn chưa nói thân phận của ta là gì?" Tu Thần ở nụ cười nghiền ngẫm.

Đôi mắt Vô Thần đột nhiên híp lại, một làn sóng khí màu đen trực tiếp phóng ra.

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn, mọi thứ xung quanh hóa thành tro bụi trong nháy mắt, cơ thể của Pháp Hải lảo đảo vài bước mới đứng vững được, sắc mặt hắn có chút tái nhợt.

"Đại Uy Thanh Long, ngươi cứ ở bên cạnh xem là được, bây giờ ngươi không có tư cách ra tay với ta." Vô Thần nhìn về phía Pháp Hải một cách chế giễu.

Ấn tượng của y về Pháp Hải thật sự rất sâu sắc, động một tí là Đại Uy Thanh Long Đại Uy Thanh Long, gọi đến mức khiến y tâm phiền ý loạn, vô cùng tức giận.

Pháp Hải định ra tay, nhưng bị Vô Thần ở phía sau kéo lại.

Pháp Hải quay đầu nhìn Tu Thần, sau đó cung kính lui sang một bên.

Vô Thần nhìn thấy Pháp Hải tôn kính Tu Thần như vậy, y nhướn mày, mở miệng hỏi: "Không phải các ngươi là sư huynh đệ sao? Sao ta thấy hắn giống như người hầu của ngươi vậy?"

Tu thần bật cười và đáp: "Ai nói chúng ta là sư huynh đệ?"

"Cho nên ngươi vẫn luôn lừa dối đúng không? Ngươi đang lừa chúng ta! Phù Ma Tử vốn dĩ chưa từng phục sinh?" Sắc mặt của Vô Thần nặng nề.

Từ đầu tới cuối, y toàn bị Tu Thần quay như chong chóng, bây giờ ngay cả thân phận của kẻ địch cũng là giả.

"Đương nhiên lão ta chưa từng sống lại rồi, chuyện của Phù Ma Tử chỉ là để bản thể của Phù Tiên Tử tới giết ta mà thôi, ngươi cũng thấy đấy, mục đích đã hoàn toàn đạt được, ta đã bị một chưởng của Phù Tiên Tử đánh chết ngay trước mặt ngươi khi ấy." Tu Thần nhún vai, cười đáp.

"Ngươi nói cái gì? Cố ý sao?"

Vô Thần và Phù Tiên Tử ở dưới chân y cùng kinh ngạc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch