Chương 481. Cùng tụ hợp, cùng chết, cùng nhau tiến đến cái kết mãi mãi không thể siêu sinh!
Lúc này, Vô Thần nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt trong sự hoảng hốt và sợ hãi.
Chỉ thấy trong đầu của Phù Tiên Tử tuôn ra ánh sáng thần thánh không màu, sau đó có vô số tia sáng rơi xuống từ khắp mọi nơi trên bầu trời, rót mạnh vào cơ thể của Phù Tiên Tử.
Những thần nguyên đó đều là hóa thân của Phù Tiên Tử.
Vậy mà lại có thể hút toàn bộ thần nguyên của những hóa thân khác về đây thông qua hóa thân này sao? Đây là loại phương pháp gì vậy?
Lúc này, cả người Vô Thần phát lạnh, thậm chí cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng.
Y vốn tưởng rằng mình cướp xác của Phù Tiên Tử là đủ rồi, là có thể hoàn toàn làm chúa tể của Phù Tiên giới, trở thành đệ nhất nhân ở Phù Tiên giới!
Hơn nữa, sau khi y nhìn thấy Tu Thần, trong lòng cũng vô cùng đắc chí, y vẫn luôn cho rằng Tu Thần đã bị Phù Tiên Tử giết chết thật, trong lòng còn tiếc vì không thể tìm Tu Thần để báo thù, nhưng khi hắn xuất hiện, thì Vô Thần biết cơ hội rửa nhục của mình đã tới rồi!
Thế nhưng mọi chuyện sau đó lại khiến y rơi vào vực sâu vạn trưởng, một câu nói của Tu Thần đã trực tiếp khiến giam cầm y quỳ trên mặt đất, ngay cả động đậy một chút cũng trở thành hy vọng xa vời, thậm chí còn nhìn thấy Tu Thần rút hết toàn bộ thần nguyên từ tất cả hóa thân của Phù Tiên Tử về.
Việc này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là Tu Thần muốn giết chết một người hoàn toàn! Cho dù ngươi có bao nhiêu hóa thân cũng vô dụng, hắn vẫn có thể kéo hết tất cả tới đây.
Tiếng kêu thảm thiết như đứt từng đoạn ruột của Phù Tiên Tử vẫn tiếp tục vang lên như cũ, cột sáng rơi xuống từ trên bầu trời càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng giống như trời mưa trút nước, khiến da đầu người xem run lên.
Thế này là có bao nhiêu hóa thân đây?
Vô Thần quả thực không dám tin.
Trong ấn tượng của y, người có nhiều hóa thân nhất chính là Thiên Nguyên Tử, thế nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như Phù Tiên Tử cũng chẳng kém!
Sau mười lăm phút, không còn cột sáng nào rơi xuống nữa, cả người Phù Tiên Tử ngã xuống đất, lão thở dốc dữ dội, ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
"Cũng không tệ, phỏng chừng số lượng hóa thân này của ngươi cũng sắp bắt kịp một nửa của lão già rồi đấy." Tu Thần nhìn Phù Tiên Tử với một nụ cười.
Phù Tiên Tử xoay cổ nhìn Tu Thần một cách khó khăn, rồi hỏi với giọng run rẩy: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi có thể có loại phương pháp này?”
"Thân phận của ta rất lợi hại, ngươi không có tư cách được biết." Tu Thần cười đáp.
Phù Tiên Tử cười lạnh, lão xoay người và ngửa mặt nhìn lên trời, trong mắt là vẻ uất hận và trống trải.
Nghĩ lão đã làm chúa tể Phù Tiên giới nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay lại rơi vào kết cục này, ngay cả một hóa thân cũng không chạy thoát được.
Cho tới nay, lão vẫn cảm thấy hậu bối mãi mãi là hậu bối, vĩnh viễn không thể đuổi kịp mình.
Nhưng Vô Thần đã cho lão một bài học sâu sắc, trực tiếp kéo lão xuống khỏi điện thờ, sau đó Tu Thần lại cho lão một bài học nghiêm khắc, để lão biết lão vốn dĩ ngu dốt và nhỏ bé đến mức nào, thậm chí còn chẳng biết thủ đoạn của Tu Thần là gì, cũng chưa từng được thấy qua.
"Ha ha ha..."
"Ha ha ha ha..."
Phù Tiên Tử đột nhiên bật cười, cười đến cực kỳ đau lòng, cười đến ruột gan như đứt từng khúc, nước mắt cũng chảy cả ra.
Vô Thần nhìn bộ dáng điên cuồng của Phù Tiên Tử lúc này, sắc mặt cũng vô cùng khó chịu.
Hiện giờ y chỉ muốn thoát khỏi nơi này, trốn đến một nơi không có Tu Thần.
Người này thực sự quá khủng khiếp!
Thủ đoạn của hắn hoàn toàn khiến y không đoán ra được.
Bọn họ không phải là những người cùng một cấp bậc!
Cho dù bây giờ y đã cướp xác của Phù Tiên Tử, và có được sức mạnh của lão, nhưng Vô Thần vẫn cảm thấy bất lực như ngày trước, hoàn toàn không chống lại được Tu Thần.
Nhưng hiện tại, cho dù y có giãy dụa thế nào, thì vẫn không thể cử động được chút nào như cũ.
Mọi thứ lại trở về thời khắc tuyệt vọng đó.
"Tu Thần!"
Phù Tiên Tử đột nhiên ngừng cười, lão nhìn Tu Thần bằng ánh mắt phức tạp.
Tu Thần mỉm cười mà không nói.
"Có thể tha cho hóa thân này của ta rời đi được không? Cơ thể của hóa thân này vốn không có bất cứ uy hiếp gì đối với ngươi, ngươi có thể tha cho ta một mạng không?" Phù Tiên Tử hỏi với giọng cầu xin.
Tu Thần nhếch miệng cười, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phù Tiên Tử, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
"Tại sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ tha cho ngươi? Lẽ nào ngươi không rõ vì sao ta lại rút hết thần nguyên từ toàn bộ hóa thân của ngươi về sao? Là vì ta muốn cho người ta biết ngươi đã tiêu đời rồi." Tu Thần mở miệng nói.
Con ngươi của Phù Tiên Tử đột nhiên co rụt lại, lão chợt gầm lên một cách dữ tợn: "Bọn họ sẽ không phát hiện ra ngươi làm chuyện này sao? Ta đã đặt hóa thân ở mỗi một Nguyên giới, bây giờ toàn bộ đều biến mất hết, ngươi cho rằng bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ quái hay sao? Bọn họ sẽ không thể biết được sao?"
Tu Thần nhún vai một cái thờ ơ, rồi mỉm cười đáp: "Rồi sao? Phát hiện ra thì sao? Ngươi không biết có câu chết không đối chứng sao?"
"Ngươi! Đám người Phạt Ngô đã nghi ngờ thân phận của ngươi, nếu ta chết, chắc chắn tất cả bọn họ sẽ tới đối phó với ngươi để cướp Phù Tiên giới!" Phù Tiên Tử nói một cách hung dữ.
"Chậc chậc..."
Tu Thần lắc đầu, vỗ vỗ lên mặt Phù Tiên Tử rồi nói: "Ngươi xem ngươi này, lại ngớ ngẩn rồi, vẫn còn đề cao mình vậy sao? Cho dù ta không tới, thì ngươi cảm thấy Vô Thần sẽ tha cho ngươi sao? Ngươi đã bị cướp xác, chỉ là một phế nhân, ai sẽ để ý tới sống chết của ngươi?"
"Ngươi!"
Phù Tiên Tử bị những lời của Tu Thần làm cho nghẹn lại, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, sau đó lão quay đầu nhìn về Vô Thần đang quỳ ở phía sau một cách oán độc và tức giận.
Lão hận Tu Thần, đồng thời còn hận Vô Thần hơn!
Nếu không phải vì Vô Thần, thì lão cảm thấy chưa chắc mình đã không bắt được Tu Thần, và tuyệt đối không có khả năng rơi vào bước đường này.
Tất cả những chuyện này đều do Vô Thần tạo ra.
"Tu Thần! Ngươi thả ta ra, chúng ta hợp tác có được không? Ta có thể làm người giúp đỡ ngươi, hai người chúng ta cùng thống trị Phù Tiên giới! Ta chẳng cần gì hết, ngươi chỉ cần để ta sống sót là được, được không?" Vô Thần bắt đầu xin tha, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết.
Hảo hán không ngại thiệt thòi trước mắt, vì mạng sống, Vô Thần có thể làm được bất cứ chuyện gì, giống như một cái quỳ ngày trước, chỉ cần còn mạng, chưa chắc sau này không có hy vọng trở mình, kéo Phù Tiên Tử xuống khỏi điện thờ chính là một ví dụ rõ ràng.
Phù Tiên Tử nhìn Vô Thần xin tha như một con chó cúi đầu nịnh nọt, lúc này lão liên tục cười lạnh.
"Đừng mơ mộng hão huyền, hôm nay, hai sư đồ chúng ta hôm nay chắc chắn sẽ chết ở nơi này, giết chúng ta, thì hắn chính là sự tồn tại mạnh nhất ở Phù Tiên giới, Phù Tiên giới chính là của hắn, tại sao phải hợp tác với loại chó vong ơn phụ nghĩa như ngươi?" Phù Tiên Tử chế nhạo.
Vẻ mặt của Vô Thần dữ tợn, y trừng mắt nhìn Phù Tiên Tử với vẻ oán độc: "Ngươi câm mồm cho ta! Ta vong ơn phụ nghĩa? Vậy Phong Vũ Nguyệt là ai? Từ trước đến nay, ngươi cũng chỉ coi ta là một con chó canh cửa mà thôi! Bây giờ ta hối hận! Hối hận vì vừa rồi không tự tay giết chết ngươi!"
Nghe thấy tiếng chửi rủa ác độc của Vô Thần, Phù Tiên Tử cũng vô cùng điên tiết, lão gầm lên: "Vô Thần! Cả đời này ngươi không có khả năng trở thành chúa tể! Không có khả năng đạt được thứ gì hết! Bởi vì ngươi chính là một con chó canh cửa không biết đội ơn, cũng không biết tự mình biết mình!"
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."
Vô Thần mở miệng ngăn lại tiếng chửi mắng không ngừng của hai người bọn họ.
"Hai người các ngươi đều không thể sống, hà tất phải mắng nhau đến khó nghe như vậy trước lúc chết? Dù sao cũng đã từng là sư đồ, cùng tụ hợp cùng chết, cùng đi đến cái kết vĩnh viễn không thể siêu sinh, lãng mạn biết bao nhiêu." Tu Thần nói với một nục cười.