Chương 484. Bắt ba ba trong lọ! Hắc bào hiện thân!
Trong điện Vô Thần, lúc này Vô Thần đang ngồi trong đại điện. Đương nhiên Vô Thần này không phải là Vô Thần trước kia, mà là do Tu Thần chế tạo ra, toàn hoàn trung thành với hắn, hơn nữa chỉ trung thành với một mình hắn mà thôi.
"Sao còn chưa ra tay?"
Đột nhiên, hắc bào xuất hiện bên dưới đại điện, giọng nói khàn khàn của hắn truyền vào trong tai Vô Thần. Y từ từ mở mắt ra, khi nghe thấy câu hỏi này của hắc bào, y đã biết suy đoán của Tu Thần không sai.
Chiếc nhẫn nghịch thiên như thế, cho dù đối phương có lấy ra, bọn họ cũng không biết đã sử dụng hay chưa.
Hơn nữa lúc Vô Thần đoạt xá Phù Tiên Tử, hắc bào không có trong Phù Tiên giới, cho nên khi hắc bào đến điện Vô Thần, cảm nhận được thực lực của y, đương nhiên là cho rằng y chưa sử dụng chiếc nhẫn với Phù Tiên Tử.
"Thời cơ còn chưa tới." Vô Thần nhàn nhạt nói.
Hắc Bào cười lạnh, nói: "Chín đại chúa tể đã trở lại Nguyên giới của mình, Phù Tiên Tử cũng quay về rồi. Bây giờ là thời cơ tốt nhất, nếu bỏ lỡ sau này ngươi muốn trở mình sẽ vô cùng khó khăn."
Vô Thần nheo mắt, hỏi: "Ta vẫn luôn thắc mắc một việc, sao ngươi có thể tự nhiên lui tới Phù Tiên giới mà không bị Phù Tiên Tử phát hiện?"
Thật ra đây là điều mà Tu Thần nghi hoặc. Hắc bào đột nhiên xuất hiện, dựa theo lẽ thường mà nói Phù Tiên Tử không thể nào không cảm nhận được việc đó.
Lúc trước Tu Thần xuất hiện ở biên cảnh Cực Bắc, chiếm được khu vực đó, Phù Tiên Tử đều biết được. Thủ đoạn của hắc bào không thể nào cao tay hơn Tu Thần được.
"Điều ấy ngươi không cần biết." Hắc bào đáp.
Vô Thần nhún vai, cười nói: "Ta đoán ngươi cũng sẽ không chủ động nói ra."
"Ngươi nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động tay để ta nói ra sao? Vô Thần, ngươi phải biết bây giờ ngươi còn chưa đoạt xá Phù Tiên Tử, ngươi hoàn toàn không có năng lực chống đối ta. Trong mắt ta ngươi và đám Thánh Vương cảnh đều rác rưởi chẳng khác gì nhau." Hắc Bào cười nhạo, giọng nói đầy khinh thường.
Vô Thần nheo mắt nhìn chằm chằm hắc bào, sau đó bỗng bật cười một tiếng, nói: "Chính xác, thân thể của ngươi vô cùng kỳ dị, không giống ảo ảnh, cũng không giống thực thể. Ta quả thực không thể đối phó ngươi, nhưng ta có thể tìm người giúp đỡ."
"Giúp đỡ? Lẽ nào ngươi muốn từ bỏ cơ hội đoạt xác Phù Tiên Tử, để lão ra tay sao?" Hắc Bào cười dữ tợn.
"Ai nói sẽ không làm chứ?" Vô Thần bật cười ha hả.
Đúng lúc này, sau lưng hắc bào bỗng nứt ra một khe hở, Phù Tiên Tử lạnh mặt từ bên trong đi ra.
Khí tức toàn thân hắc bào trở nên lạnh lẽo, nhìn Phù Tiên Tử, rồi lại nhìn Vô Thần, sau đó bật cười ha hả.
"Thật đáng buồn, uổng cho Vô Thần ngươi, có dã tâm lại không có lá gan. Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt mà ngươi lại bỏ qua, ngươi cho là Phù Tiên Tử có thể bắt được ta sao? Ta cho ngươi biết, không ai có thể bắt được ta. Chỉ cần ta muốn chạy, thì chúa tể cũng phải bó tay." Hắc bào nói bằng giọng vô cùng tự p hụ và ngạo nghễ, dường như chẳng để thứ gì vào trong mắt.
Phù Tiên Tử nhìn hắc bào, nhàn nhạt nói: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Vô Thần hận ta tận xương tủy, sao còn bẩm báo chuyện giữa ngươi và hắn cho ta biết? Có phải không hợp với lẽ thường không?"
Hắc bào chợt sầm mặt lại, nhìn về phía Phù Tiên Tử: "Vậy có thể chứng tỏ rằng ta đã nhìn lầm người. Vốn tưởng rằng hắn là một kẻ bất chấp tất cả, có thể làm nên đại sự. Hiện giờ xem ra, ta phải thất vọng rồi."
"Thì sao? Ngươi muốn như thế nào?" Phù Tiên Tử hỏi.
"Lấy lại nhẫn của ta, sau đó tiếp tục tìm kiếm người kế tiếp thích hợp." Hắc bào cười ha ha, duỗi một cánh tay do sương mù màu đen ngưng tụ thành.
"Hửm?"
Không có bất cứ động tĩnh nào, hắc bào chợt giật thót tim.
Giờ phút này hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn!
"Làm sao có thể? Nhẫn không ở trên người các ngươi?" Hắc bào hoảng hốt hỏi.
Vô Thần chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Không phải ngươi nói mình rất lợi sao? Vì sao giờ ngay cả đồ của mình cũng không lấy về được?"
"Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?" Giọng nói của hắc bào chợt trở nên hung ác vô cùng, từng luồng hàn khí màu đen bắt đầu tuôn ra từ người hắn.
Phù Tiên Tử cười lạnh một tiếng, nói: "Hai ngươi chúng ta quả thực không thể đối phó được ngươi. Nhưng đại nhân thì có thể, ngươi không đi được đâu."
"Đại nhân? Ha ha ha! Dầu gì ngươi cũng là chúa tể một Nguyên giới, từ bào giờ lại ăn nói khép nép, gọi người khác là đại nhân? Chẳng lẽ có người thực lực còn vượt qua cả chúa tể sao?" Hắc bào cười to.
"Sao ngươi khẳng định chắc nịch như vậy? Ai nói không có người nào có thể vượt qua được thực lực của chúa tể?"
Giọng của Tu Thần vang lên trong đại điện, hắc bào xoay phắt người lại nhìn về phía sau.
Không biết Tu Thần đã ngồi trên ghế chủ vị trong đại điện từ bao giờ, Vô Thần đứng một bên, bên còn lại là Thượng Cung Cẩn mang theo sắc mặt lạnh lùng.
"Ngươi là Tu Thần?"
Hắc bào thấy Tu Thần, ngay cả giọng nói chuyện cũng thay đổi.
"Ồ, xem ra ta rất nổi tiếng đấy chứ? Ngay cả người ngoại giới cũng biết đến tên ta. Rất vinh hạnh." Tu Thần hơi nhếch miệng cười, nói với vẻ hứng thú.
"Không thể nào! Không phải các ngươi là kẻ thù không đội trời chung sao? Vì sao bây giờ lại ở cùng một chỗ?" Hắc bào lắc đầu, hắn không tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Đối với chuyện của Phù Tiên giới, hắn đã tìm hiểu đủ rõ ràng mới bắt đầu hành động. Cũng bởi vì trận chiến giữa Tu Thần và Phù Tiên Tử lúc trước phá vỡ vùng hư vô, khiến hắn nhân cơ hội lẻn vào mà không bị Phù Tiên Tử phát giác.
Nhưng bây giờ ba người này lại đồng thời xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa nhìn bọn họ còn rất có cảm giác người một nhà. Điều này làm sao mà hắn chấp nhận được? Hoàn toàn không tin nổi.
"Xem ngươi nói kìa, trên thế giới này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ma thần ngoại giới là kẻ thù chung của chín đại Nguyên giới chúng ta. Về phần ân oán cá nhân có thể tạm thời bỏ qua." Tu Thần mỉm cười nhìn hắc bào, nói.
"Không thể nào!" Hắc bào gầm nhẹ một tiếng.
"Có phải Bắc Lý nói cho ngươi biết ta và Phù Tiên Tử đã rơi vào thế không chết không ngừng?" Tu Thần thấy phản ứng của hắc bào, hào hứng hỏi.
"Ngươi! Ngươi biết?"
Lời của Tu Thần hiển nhiên khiến hắc bào thật sự hoảng hốt, phải lùi về sau mấy bước.
Tu Thần nheo mắt lại.
Chuyện không khác lắm so với hắn phỏng đoán. Bắc Lý quả thực đã hợp tác với người ngoại giới trước mặt.
Lão phản đồ này!
Tu Thần thầm thở dài, hiện giờ hắn đang lo cho lão già, không biết lão có cấu kết với Bắc Lý cùng nhau làm phản hay không. Nếu quả thật là vậy thì chuyện này không dễ giải quyết rồi.
"Không! Ngươi không thể nào biết được! Ngươi đang gạt ta!" Hắc bào thấy vẻ mặt của Tu Thần, trong nháy mắt phản ứng lại.
Tu Thần nhìn hắn với vẻ bình thản, chậm rãi nói: "Ta lừa thành công rồi, không phải sao? Xem ra các ngươi và Bắc Lý đã bày ra một ván cờ rất lớn!"