Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 485:

Chương 485. Liệt Hồn Tỏa Liên! Giày vò vô tận!

Khí đen bắt đầu tuôn ra từ người hắc bào, lúc này hiển nhiên hắn đã vô cùng phẫn nộ, bởi vì hắn thấy nhục nhã.

Ngay từ đầu Tu Thần đã sỉ nhục hắn, hơn nữa còn không coi hắn vào mắt.

"Tu Thần, ngươi có biết đắc tội ta sẽ có kết cục gì không?" Hắc bào lạnh giọng quát lên.

Tu Thần nhướng mày, buồn cười nhìn lại hắn: "Ta không cần biết, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng được ta?"

"Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Hắc bào cười gằn một tiếng, thân thể đột nhiên bắn ra hai sợi xích màu đen, đánh thẳng về phía Tu Thần với tốc độ cực nhanh.

Tu Thần không hề nhúc nhích, nụ cười vẫn giữ nguyên trên miệng.

Hai dây xích mang theo uy lực phá hủy linh hồn. Nhưng nơi nó đi qua không gian lập tức sụp đổ, từ những khe nứt không gian ấy lại tuôn ra vô số luồng khí đen sì tụ tập lại vào trong sợi xích.

Trong chớp mắt, uy lực của sợi xích tăng lên gấp trăm lần. Liệt Hồn Tỏa Liên chỉ tích tắc đã đến trước mặt Tu Thần, sắp quấn chặt lấy hắn.

Nhưng cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra, hai sợi xích đến trước mặt Tu Thần đột nhiên khựng lại bất động.

"Làm sao lại thế?"

Hắc bào hét lên một tiếng quái dị đầy sợ hãi, muốn thu xích lại, nhưng hắn đã mất đi quyền khống chế.

Tu Thần mỉm cười, vươn tay đụng nhẹ một cái vào một trong hai sợi xích lơ lửng trước mặt.

"Rắc rắc!"

Một tiếng giòn tan vang lên, sợi xích bắt đầu vỡ vụn, sau đó nổ ngược về phía hắc bào.

Hắc bào sợ mất mật, lập tức xoay người muốn chạy trốn. Nhưng hắn lại phát hiện bản thân không thể động đậy được, không thể hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn sợi xích đang nổ đến người mình.

"Uỳnh!"

"A..."

Tiếng nổ mạnh kèm theo một tiếng hét thê thảm, nửa cơ thể hắc bào trực tiếp vỡ vụn, tỏa ra làn sương mù màu đen. Luồng sương đen kia muốn tụ tập vào cơ thể hắc bào lần nữa, nhưng Tu Thần giơ tay ra túm vào hư không, luồng sương đen lập tức bay vào trong tay hắn, biến thành một viên ngọc màu đen.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang lên, khí đen không ngừng bốc lên từ nửa thân thể còn lại của hắc bào, hơi thở của hắn ngày càng yếu ớt.

"Khá thú vị đấy." Tu Thần nhìn hạt ngọc màu đen trong tay, hứng thú nói.

Thượng Cung Cẩn đứng ở bên cạnh nhíu mày, nói: "Thầy ơi, đồ nhi có cảm giác rất quen thuộc với thứ này, hình lúc đồ nhi ở Bắc Lý giới đã từng cảm nhận được."

Tu Thần cười ha hả, đáp: "Đương nhiên là từng cảm nhận được, bởi vì chúa tể của Bắc Lý giới với bọn chúng là cùng một bọn mà, sao mà không có chiêu thức này chứ?"

"À đúng rồi, lúc ngươi ở Bắc Lý giới có từng gặp sư công của ngươi không?" Tu Thần hỏi.

Hắn còn chưa kịp hỏi kỹ càng chuyện Thượng Cung Cẩn ở Bắc Lý giới, thì hắc bào đã xuất hiện ở bên này, cho nên hắn đi thẳng đến đây trước.

"Không gặp, hơn nữa còn có một việc rất kỳ lạ là ở Bắc Lý giới không ai biết đến cái tên Thiên Nguyên Tử này. Nhưng đồ nhi cảm thấy đám người chúa tể Bắc Lý giới và Chú Ly hẳn là biết, chỉ có điều không nói với chúng ta mà thôi." Thượng Cung Cẩn suy tư một lát rồi lên tiếng đáp.

Tu Thần nheo mắt lại. Bắc Lý giới này ngày càng thú vị rồi đây.

Lão già và Bắc Lý rốt cuộc có quan hệ thế nào? Thực sự là đồng môn ư? Điều này không có khả năng, lão quái vật Bắc Lý đã sống không biết bao nhiêu năm, hơn nữa lúc lão trở thành chúa tể, phỏng chừng Thiên Nguyên Tử còn chưa sinh ra. Không có khả năng Bắc Lý sẽ thu một hậu bối như lão già làm sư đệ của mình, thu làm đồ đệ ngang hàng với Chú Ly đã được coi là tình huống tốt nhất rồi.

"A... Tu Thần! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Hắc bào vừa kêu gào, vừa không ngừng chửi rủa Tu Thần.

Tu Thần nhìn về phía hắn ta, khóe miệng nhếch lên rồi búng tay một cái.

Trong nháy mắt hắc bào không cảm nhận được nỗi đau đớn khi linh hồn bị thiêu đốt nữa, cả người hắn ta đều ngây ra.

"Ngươi... ngươi làm thế nào?" Hắc bào không tin nổi hỏi lại.

Liệp Hồn Tỏa Liên có uy lực thế nào chẳng lẽ hắn ta không rõ hay sao? Nó có thể trực tiếp cắt nát linh hồn của bản thể ngươi qua không gian, tuy không thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng nỗi đau đớn đó cũng đủ khiến một người khổ sở chỉ muốn chết.

Nhưng Tu Thần chỉ cần một cái búng tay đã hoàn toàn loại trừ uy lực ăn mòn của Liệp Hồn Tỏa Liên, ngay cả bản thể của hắn ta cũng được tiêu trừ hết. Ít nhất thủ đoạn này hắc bào không làm được.

"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, bây giờ trả lời câu hỏi của ta. Thiên Nguyên Tử có quan hệ thế nào với các ngươi?" Tu Thần nheo mắt hỏi.

Hắc bào cười nhạt mấy tiếng, nói: "Ta thừa nhận hóa hồn này của ta không đối phó được với ngươi. Nhưng ngươi muốn lấy bất cứ tin tức gì từ chỗ ta là điều không thể! Hoặc là ngươi tiêu diệt hóa hồn này của ta, hoặc là để ta đi! Ta đảm bảo trong khoảng thời gian tới sẽ không động vào Phù Tiên giới của ngươi."

"Hóa hồn?" Thượng Cung Cẩn tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn sang Tu Thần hỏi: "Thầy ơi, hóa hồn là ý gì? Vì sao trước giờ đồ nhi chưa từng nghe nói đến."

Tu Thần bật cười, giải thích: "Ở chín đại Nguyên giới chúng ta thì gọi là hóa thân, hóa thân chưa chết thì thần nguyên còn chưa đoạn. Đám người ngoại giới này lại gọi là hóa hồn, thực ra ý nghĩa cũng gần giống nhau, luyện chế, phân tách hồn phách thần nguyên để tạo thành một hóa hồn, cũng tương đương với hóa thân của chúng ta, chỉ có điều hình thức tồn tại khác nhau. Cho nên nếu thực lực không đủ nghiền nát hắn thì không thể gây tổn hại gì đến hắn, thậm chí còn không động được vào hắn. Nhưng hắn lại có thể ngưng tụ hồn thành thực thể để tấn công ngươi."

Thượng Cung Cẩn ngộ ra, cảm thấy khá hứng thú: "Thì ra còn có cả chuyện này. Vậy chúng ta có thể hóa hồn không?"

"Có thể, nhưng cần có phương pháp, hơn nữa thứ này quá tổn hại bản nguyên, không có lợi." Tu Thần nói.

"Tổn hại bản nguyên ư? Vậy thì quên đi." Thượng Cung Cẩn lập tức bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Hắc bào thấy Tu Thần phổ cập khoa học và nói chuyện phiếm với Thượng Cung Cẩn, hoàn toàn không để hắn ta vào trong mắt, trong lòng càng thêm giận dữ, nhưng hắn ta cũng biết hóa hồn của mình không phải là đối thủ của Tu Thần.

Tên này thực sự kỳ quặc! Lúc trước Bắc Lý nói với hắc bào, hắn ta còn không quan tâm, giờ xem ra, hắn thất sách rồi.

"Ta có thể dạy thuật hóa hồn cho ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải thả hóa hồn này của ta đi." Hắc bào thương lượng.

Tu Thần buồn cười nhìn hắn, nói: "Ngươi quả là ngây thơ. Đồ đệ của ta vừa nói không còn hứng thú nữa, vì sao còn phải học?"

"Đồ vô tri! Tuy thần hóa hồn hao tổn bản nguyên lớn hơn hóa thân, nhưng về thực lực lại mạnh mẽ hơn nhiều! Thủ đoạn tấn công hư thực đan xen, một hóa hồn bằng trăm hóa thân của ngươi. Như thế đã đủ chưa?" Hắc bào cười lạnh, giọng nói đầy kiêu ngạo.

Tu Thần thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Đừng tán dóc với ta chuyện được hay không được. Đối với ta mà nói tất cả đều là rác rưởi mà thôi. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi và Thiên Nguyên Tử có quan hệ thế nào? Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, bởi vì lời tiếp theo ngươi nói sẽ trực tiếp quyết định hóa hồn này của ngươi được sống hay phải chết. Ta cho ngươi thời gian uống cạn một chén trà."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch