Một khe nứt hư vô chi cảnh khổng lồ vặn vẹo trước mặt Tu Thần, mà không mang theo bất cứ âm thanh nào, thoạt nhìn hệt như một miệng vực sâu rộng lớn, muốn nuốt chửng vạn vật.
Tu Thần ngồi xuống, bắt tréo hai chân, nhếch miệng cười. Cùng lúc đó, hình dạng của hắn thay đổi trong chớp mắt, biến thành hình dáng của Phù Tiên Tử.
"Rốt cuộc chỗ ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại xé rách hư vô chi cảnh? Hơn nữa còn khủng khiếp hơn cả lần trước?"
Chỉ chốc lát, một giọng nói truyền vào tai Tu Thần. Hắn chỉ mỉm cười, không nói gì.
"Sao? Chẳng lẽ không có lời giải thích nào sao?" Đối phương hỏi với giọng hứng thú, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt Tu Thần.
Đó chính là Thiên Cương, một hóa thân.
Tu Thần thở dài một tiếng. Hắn cố ý không đóng lại khe nứt hư vô chi cảnh, là để đợi cá lớn mắc câu. Nào ngờ chỉ có một mình Thiên Cương tới, đám lão già còn lại ngay cả hóa thân cũng không thèm phái tới xem sao.
Họ thực sự kiêng kỵ Phù Tiên giới đến vậy sao? Sợ rằng nơi đây đã thành một khu vực cấm chế?
Không thể không nói, Tu Thần khá thất vọng về chúa tể các Nguyên giới khác.
"Chẳng phải ngươi đều nhìn thấy rồi sao? Còn muốn giải thích thế nào nữa?" Tu Thần cười nói.
Thiên Cương hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Phù Tiên Tử trước mặt đầy vẻ kỳ quái.
Lão cảm thấy hình như Phù Tiên Tử không còn giống trước đây nữa. Lúc trước Phù Tiên Tử luôn mang theo thần thái thâm trầm, chuyện gì cũng vô cùng ngờ vực, hơn nữa còn tự đại ngôn cuồng.
Nhưng hiện giờ Thiên Cương lại không cảm nhận được những điều đó, Phù Tiên Tử mang đến cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, tự tin và bình tĩnh.
"Hình như ngươi có chút gì đó khang khác?" Thiên Cương lên tiếng hỏi.
Tu Thần nhún vai, bật cười nói: "Con người luôn luôn thay đổi. Gây ra động tĩnh lớn như thế, lại chỉ có mình người xuất hiện, sáu người khác vẫn án binh bất động. Ngươi xem trước đây không bao giờ xuất hiện chuyện giống thế này.
Thiên Cương nghe Tu Thần nói vậy, ánh mắt chợt lạnh căm, cười nhạt một tiếng nói: "Hiện giờ đám chúa tể đều sống chết mặc bay, chỉ có ta và ngươi tự mình định đoạt kết cục. Bọn họ chỉ ước gì chúng ta bị tiêu diệt, làm sao còn có chuyện tới đây tham gia chứ? Mặc dù Bắc Lý phản bội chưa có chứng cứ trực tiếp, nhưng thực ra trong lòng mọi người đều rõ. Ai dám đảm bảo ngoài Bắc Lý ra có còn kẻ nào phản bội nữa không? Lúc này mà đứng ra chẳng phải là tìm phiền toái sao?"
Tu Thần gật đầu chẳng rõ ý kiến, sau đó đứng dậy.
Hiện giờ đang ở trong Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, hắn muốn giả làm người nào, chỉ cần không cho đối phương biết thì người đó cũng không thể nghi ngờ.
Trong mắt Thiên Cương, Tu Thần trước mặt này chính là Phù Tiên Tử.
Mà lúc trước Phù Tiên giới xảy ra biến động lão cũng biết được chút ít, nhưng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Người nằm vùng ở Phù Tiên giới của lão chưa có địa vị cao đến mức có thể biết được mọi chuyện.
"Mấy hôm trước, Phù Tiên giới của ngươi hình như xảy ra đại loạn, là chuyện gì vậy? Vẫn là cái tên vừa rồi kia sao?" Thiên Cương hỏi.
Tu Thần mỉm cười, đáp: "Xem ra bất kể động tĩnh gì ở Phù Tiên giới của ta ngươi cũng đều rõ như lòng bàn tay nhỉ. Chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay là ngươi đều có thể biết được đầu tiên."
Thiên Cương cười lạnh: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt với ta, chẳng lẽ ở Thiên giới của ta lại không có người do ngươi sắp xếp vào? Hiện giờ chúng ta đã là người trên cùng một con thuyền, nếu còn không thành thật thẳng thắn với nhau, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu."
"Ngươi cảm thấy ta đang giấu diếm điều gì sao?" Tu Thần hỏi.
Gần đây Phù Tiên giới náo loạn chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, nhưng lão lại hoàn toàn không biết gì, khiến trong lòng lão không khỏi bất an.
Kể cả có hợp tác với Phù Tiên Tử, nhưng Thiên Cương vẫn rất dè chừng, chuyện Phù Ma Tử năm ấy đến giờ vẫn còn chưa điều tra được rõ ràng.
"Nếu chúng ta đã hợp tác rồi, vậy thì ta chắc chắn sẽ không giấu gì ngươi. Ngay cả chúng ta mà còn kiêng kỵ lẫn nhau thì phải đối phó với những người khác thế nào?" Tu Thần nói đầy ẩn ý.
Thiên Cương nhìn khe nứt hư vô chi cảnh sau lưng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vẫn không tu sửa khe nứt hư vô kia đi, lẽ nào không sợ kẻ khác lẻn vào hay sao? Hay là, ngươi cố ý để đấy, đợi người khác tự đưa mình đến cửa?"
"Ngươi có nhận xét thế nào về Tu Thần?" Tu Thần không trả lời câu hỏi của Thiên Cương.
Thiên Cương chợt sầm mặt lại, sẵng giọng nói với vẻ tức giận: "Chúng ta đang ông nói gà bà nói vịt đấy à?"
"Câu hỏi của ta mới là câu hỏi, câu hỏi của ngươi chỉ toàn lời vô ích, cho nên không cần phải nói tiếp nữa." Tu Thần cười đáp.
"Ngươi!" Thiên Cương trợn trừng mắt nhìn Tu Thần, thoạt nhìn có vẻ thực sự nổi giận.
"Vì sao lại đột nhiên nhắc đến Tu Thần?" Thiên Cương hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi tức giận xuống.
Tuy rằng trong lòng rất không thoải mái, nhưng hiện giờ người xảy ra chuyện là Phù Tiên Tử, cho nên vấn đề mà Phù Tiên Tử hỏi ra mới là quan trọng nhất.
"Ta muốn nghe thử nhận xét của ngươi về tên này." Tu Thần mỉm cười đáp.
Thiên Cương nhíu mày: "Tên Tu Thần này rất phách lối càn quấy, tính tình vô cùng tự cao tự đại, điểm này sợ rằng ngay cả ngươi còn kém hắn. Chủ yếu nhất là thủ đoạn của hắn rất cao tay, ít nhất đến hiện giờ chúng ta vẫn không thể hoàn toàn xác định được người đứng sau lưng hắn là ai. Trông vô vàn hậu bối, Tu Thần quả thực được coi là một nhân vật có thực lực."
Tu Thần nghe Thiên Cương đánh giá mình, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Thiên Cương thấy Phù Tiên Tử trước mặt mình bỗng xuất hiện vẻ khoái trá, nhất thời giật thót tim, lạnh giọng quát lên: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì? Chỉ là nghe một chúa tể đương nhiệm khen ngợi ta khiến ta cảm thấy rất hưởng thụ và thoải mái." Tu Thần nhếch miệng cười.
"Ngươi nói cái gì?" Đôi mắt Thiên Cương toát ra vẻ sợ hãi, lớn tiếng quát lên.
Tu Thần cười ha hả, chậm rãi đưa tay lên, sau đó hình dáng Phù Tiên Tử tan đi, lộ ra dáng vẻ vốn có của hắn.
"Ngươi là Tu Thần?"
Lúc Thiên Cương nhìn thấy Tu Thần, trong lòng sợ hết hồn, nhìn hắn với vẻ không tin nổi. Việc này đối với lão mà nói thực sự quá kỳ dị và đáng sợ.
Phù Tiên Tử đâu?
Tu Thần giả mạo lão ở ngay trong Phù Tiên giới, vì sao lão còn thơ ơ, để mặc Tu Thần lớn lối trêu đùa mình ở đây?
Bất chợt, một nỗi bất an tràn ngập trong lòng Thiên Cương.
"Ngươi làm gì Phù Tiên Tử rồi?" Thiên Cương hỏi với giọng hơi run.
Phù Tiên Tử và lão có thực lực gần như tương đương nhau, nếu hai người thực sự giao chiến còn không dám chắc ai sẽ là người đứng đến cuối cùng, bản thân lão cũng không nắm chắc mười mươi.
Nhưng hiện giờ Tu Thần lại quanh minh chính đại xuất hiện ở Phù Tiên giới, thì chứng tỏ Phù Tiên Tử đã bị hắn đánh bại?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Thiên Cương càng thêm chấn động.
Rốt cuộc trong khoảng thời gian này Phù Tiên giới đã xảy ra chuyện gì?
Tu Thần hơi nhếch miệng cười, nhìn Thiên Cương với ánh mắt buồn cười, chậm rãi nói: "Phù Tiên Tử ư? Chắc là đã chết rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
Trong chớp mắt, cả người Thiên Cương bộc phát ra khí tức vô cùng dữ tợn, quét sạch bốn phương.