Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 493:

Chương 493. Ta giết các ngươi dễ như trở bàn tay!

Lời Tu Thần nói khiến Thiên Cương hoảng hốt, đôi mắt tràn đầy sợ hãi và tức giận.

Vừa rồi lão còn thắc mắc vì sao Tu Thần dám nghênh ngang giả mạo Phù Tiên Tử ngay ở Phù Tiên giới, thì bây giờ đáp án của Tu Thần khiến lão không sao chấp nhận nổi.Phù Tiên Tử là ai?

Thiên Cương và Phù Tiên Tử quen biết nhau không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Chúa tể chín đại Nguyên giới, ngoại trừ Bắc Lý, tất cả đều là sinh linh được sinh ra sau khi tích điểm nổ tung. Phạt Ngô là sinh linh đầu tiên trong chín đại Nguyên giới, sau đó là đến Qua Thiên của Thần Vũ giới, lão và Phù Tiên Tử được coi là cuối cùng.

"Ngươi có biết mình đang nói gì không?" Thiên Cương lạnh giọng quát lên.

Tu Thần mỉm cười nhìn Thiên Cương như đang muốn lao đến đánh nhau một trận với mình ở trước mặt, nói: "Ta nói có lẽ Phù Tiên Tử đã chết rồi, vì sao ngươi lại bày ra vẻ mặt ấy? Là ai quy định nhóm sinh linh viễn cổ đầu tiên thì sẽ không chết? Chẳng phải Phù Ma Tử cũng bị Phù Tiên Tử tiêu diệt rồi đó sao? Hàn Ngọc giới lúc trước không phải đã được Bắc Lý đổi thành Bắc Lý giới đấy à?"

"Không thể nào! Làm sao mà ngươi giết chết được Phù Tiên Tử?" Thiên Cương vẫn không tin.

Tu Thần vẫn giữ nguyên nụ cười, một giây kế tiếp đã xuất hiện trước mặt Thiên Cương.

Thiên Cương giật bắn mình, muốn né người tránh đi, nhưng đã muộn.

Tốc độ của Tu Thần nhanh đến mức lão hoàn toàn không kịp phản ứng, thậm chí trước đó lão còn không hề cảm nhận được bất kỳ dao động không gian nào. Tu Thần giống như vẫn luôn đứng trước mặt lão vậy.

"Ngươi!"

Thiên Cương vừa mới nói được một chữ, cổ đã bị Tu Thần giữ lại sau đó nhấc bổng lên.

Giờ phút này, ánh mắt của Thiên Cương đã hoàn toàn thay đổi, từ phẫn nộ biến thành sợ hãi.

Lão không nhìn ra được thủ đoạn của Tu Thần, không biết rốt cuộc hắn đến trước mặt mình bằng cách nào, hơn nữa chỉ dùng một tay đã túm được lão, mà lão lại không hề có cơ hội phản kháng nào.

"Có phải ngạc nhiên lắm không?" Tu Thần cười đầy hài hước.

Thiên Cương không thể thốt nên lời.

"Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân là người của ngươi đúng không?" Tu Thần hỏi.

Nhưng Thiên Cương vẫn không thể đáp được.

"Cả nhà tam đồ đệ Thượng Cung Cẩn của ta cùng Vũ Hóa Thần triều đã bị Dạ Hạ Thiên Quân diệt môn, mà Trường Sinh chính là kẻ đứng sau xúi giục. Hiện giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đưa hai kẻ bọn chúng tới chỗ ta, hai là để ta tự tay đánh đến. Ngươi có thể coi lời nói của ta chỉ là nói nhảm. Không sao, ta chỉ cho ngươi thời gian một ngày."

Hai mắt Thiên Cương trợn tròn như muốn nứt ra, tròng mắt giăng đầy tơ máu, khí tức toàn thân đã bị Tu Thần khóa chặt, không thể phản kháng chút nào.

"Ngươi có thể nói chuyện." Tu Thần nhếch miệng cười, thả hai tay ra.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Phù Tiên Tử như thế nào rồi?"

Trong nháy mắt Tu Thần thả lỏng tay ra, Thiên Cương lùi ra xa trăm dặm, sắc mặt sầm xuống, quát về phía Tu Thần.

Lão biết hôm nay hóa thân này của mình chắc chắn không thoát được, nhưng trước khi hóa thân bị Tu Thần tiêu diệt, lão phải biết được đáp án!

Rốt cuộc Phù Tiên Tử đã xảy ra chuyện gù?

Vì sao Tu Thần có thể thay thế được Phù Tiên Tử?

Một chúa tể Nguyên giới cứ thế im hơi lặng tiếng bị kẻ khác lật đổ, đây không phải là việc nhỏ, thậm chí đối với Thiên Cương mà nói còn là chuyện đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong.

Ngay cả Phù Tiên Tử còn bị giết, thì chẳng phải lão cũng có khả năng rơi vào vết xe đổ đấy sao?

Nhất định phải biết rõ ràng chân tướng!

Trong lòng Thiên Cương vô cùng bất an, lão không thể nhìn thấu được Tu Thần, cũng hoàn toàn không tưởng tượng ra được rốt cuộc Tu Thần bắt được Phù Tiên Tử bằng cách nào.

Nơi này chính là địa bàn của Phù Tiên Tử, lão đã gây dựng vô số năm, cất giấu rất nhiều thủ đoạn ngầm, làm sao có thể dễ dàng bị Tu Thần tiêu diệt như thế?

"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Phù Tiên Tử đã chết. Hiện giờ ta là chúa tể của Phù Tiên giới, vì sao ngươi lại không chịu tin nhỉ?" Tu Thần nhún vai, mỉm cười nói.

"Không thể nào! Làm sao Phù Tiên Tử có thể bị ngươi giết được? Ngươi có biết một chúa tể bị diệt vong là đại diện cho điều gì không? Ngươi hoàn toàn chưa đạt đến thực lực chúa tể! Làm sao lại giết được Phù Tiên Tử?" Thiên Cương lớn tiếng gầm lên.

Lão vẫn không thể chấp nhận được hiện thực này.

Mấy hôm trước lão còn cùng Phù Tiên Tử mở ra Cửu Giới lệnh, cùng các chúa tể khác trong chín đại Nguyên giới tụ tập trong không gian chúa tể để thương lượng chuyện Tu Thần. Giờ lại nói với lão là Phù Tiên Tử đã bị Tu Thần giết chết?

Chuyện này không đáng cười chút nào đâu.

"Lão già này sống càng lâu càng khó chấp nhận sự thực, không muốn tin hậu bối có thể nổi dậy giết chết tiền bối. Không thì ngươi dạo một vòng quanh Nguyên giới của ta đi, xem có thể tìm ra được Phù Tiên Tử hay không?" Tu Thần nhìn gương mặt đầy dữ tợn của Thiên Cương, nói bằng giọng hứng thú và giễu cợt.

"Bắc Lý! Đúng rồi! Chắc chắn là do Bắc Lý ra tay! Có đúng không? Người đứng sau lưng ngươi chính là Bắc Lý! Không ngờ! Thật không ngờ! Chúng ta còn chưa ra tay với Bắc Lý, lão đã lại xử lý Phù Tiên Tử trước một bước! Hay lắm! Tu Thần! Ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, Phù Tiên giới đã bị đoạt đi, Phù Tiên Tử bị giết, chúa tể của các Nguyên giới khác chắc chắn sẽ không chịu để yên. Ngươi cứ chờ xem, chẳng mấy chốc chúa tể của các Nguyên giới khác sẽ nhảy vào phân chia nơi này. Còn Bắc Lý sau lưng ngươi muôn đời sẽ không ngóc đầu dậy được nữa." Thiên Cương cười gằn nói.

Tu Thần cảm thấy rất buồn cười trước những gì Thiên Cương nói, hắn bật cười ha hả: "Bắc Lý thì ăn nhằm gì, ngươi hỏi lão xem có dám xuất hiện trước mặt ta không? Vì sao các ngươi luôn cảm thấy sau ưng ta có chỗ dựa chứ? Lẽ nào bản thân ta chưa đủ trâu bò để hành hạ đám được gọi là chúa tể Nguyên giới các ngươi ư?"

Tu Thần quả thực rất buồn bực.

Vì sao không một ai thực sự cho rằng hắn trâu bò chứ? Tất cả đều liên tưởng rằng sau lưng hắn chắc chắn có một đại lão thần bí nào đó, âm thầm thúc đẩy mọi chuyện.

"Ngươi cảm thấy điều ấy có khả năng sao? Ngươi nghĩ rằng ta có tin không? Chúa tể chín đại Nguyên giới chúng ta, ngoại trừ Bắc Lý là nhóm sinh linh thứ hai, có ai không phải là sự tồn tại xuất hiện ngay sau khi tích điểm phân tách? Ngươi cho là chúa tể dễ dàng đạt được như vậy sao? Ngươi cho là một hậu bối chẳng biết từ đâu lòi ra như ngươi sẽ đủ thực lực để giết chết Phù Tiên Tử sống bao nhiêu năm tháng ở Phù Tiên giới à?" Thiên Cương giận quá hóa cười, giọng nói đầy châm biếm.

Tu Thần khẽ cười một tiếng, chậm rãi bước một bước về phía trước.

"Ai nói hậu bối không thể tiêu diệt tiền bối? Ai nói chúa tể thì sẽ vô địch chứ?"

Lúc Tu Thần hỏi câu này, hắn bỗng giơ tay lên xoay tròn rồi nắm chặt lại.

"Uỳnh..."

Trong chớp mắt, khe nứt hư vô chi cảnh sau lưng Thiên Cương đột nhiên khép lại, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn nổi.

Thiên Cương quay đầu lại nhìn, sắc mặt thay đổi hẳn, con ngươi co rụt lại.

Khe nứt hư vô lần này có phạm vi còn rộng hơn trước rất nhiều, lúc đó Phù Tiên Tử phải mất mấy ngày cộng thêm một lượng lớn sinh linh chi lực mới tu sửa được, vậy mà Tu Thần lại chỉ cần nắm tay hời hợt một cái đã có thể vá được khe nứt. Đây là thủ đoạn gì? Thực lực gì?

"Ngươi! Ngươi!"

Thiên Cương sợ hãi đến mức không nói nên lời.

Thân là chúa tể, lão biết mình không thể khôi phục lại khe nứt hư vô chi cảnh trong thời gian ngắn như thế.

Tu Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Chúa tể chín đại Nguyên giới đối với người khác mà nói, quả thực rất lợi hại. Nhưng đối với Tu Thần ta, chỉ là rác rưởi mà thôi. Ta giết các ngươi dễ như trở bàn tay!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch