Chương 495. Phạt Ngô ra tay! Lưỡi dao phá vỡ hư không!
"98K! Ha ha, ngươi đang đùa ta sao?"
Khi Qua Thiên nhìn thấy khẩu 98K trong tay Tu Thần, không nhịn được bật cười lớn.
Ngân Hà Tử giới thuộc về địa bàn của lão, hơn nữa khoa học kỹ thuật cũng là do lão cố tình phù trợ cho một thế giới, nên lão vẫn biết về những đồ vật bên trong.
Lão từng cảm giác rằng khoa học kỹ thuật sẽ phát triển đến bước đường có thể chống lại tu luyện giả, nhưng sau đó lão lại phát hiện ra bản thân phải thất vọng rồi.
Tận cùng của khoa học kỹ thuật vẫn là thần học, trăm sông đổ về một biển.
Cho nên trong mắt Qua Thiên, chiêu thức này của Tu Thần quả thực như trò cười, một trò cười trước khi giãy chết.
"Đồ chơi này có lợi hại lắm không?" Thiên Cương nhìn thấy Qua Thiên cười lớn tiếng như thế, bèn nhíu mày hỏi.
Ở đây ngoại trừ Tu Thần và Qua Thiên, những người khác đều chưa từng nhìn thấy thứ này.
"Lợi hại, sao lại không lợi hại chứ? Bên trong Ngân Hà Tử giới của ta có một nơi gọi là Địa Cầu, đồ chơi này chính là thứ ở trong đó." Qua Thiên cười, giới thiệu.
"Tác dụng thế nào?" Trường Hà hỏi.
"Đương nhiên là để giết người rồi, bên trong có một viên đại, bóp cò sẽ khiến viên đạn bắn ra, trúng vào mục tiêu." Qua Thiên giải thích với vẻ hứng thú.
"Sức mạnh của bản thân thứ này hẳn là rất yếu phải không? Hơn nữa tốc độ cũng rất chậm, nếu không dùng chân nguyên bảo hộ, phỏng chừng ngay cả một người Luyện Thể cảnh cũng có thể bắn không trúng." Trường Hà khinh thường nói.
Qua Thiên cười một tiếng, đáp: "Đương nhiên rồi, cho nên sau đó ta đã từ bỏ văn minh khoa học kỹ thuật, bởi vì dù có phát triển mạnh đến đâu thì chỉ cần một Thánh Vương là có thể đánh sập, không có ý nghĩa."
Tu Thần nghe thấy bốn người trước mặt không ngừng thảo luận với nhau, chẳng thèm để mình vào trong mắt, giống như hắn đã là một con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.
"Xem ra đại lão Qua Thiên biết nhiều thật đấy, nhờ ngươi thử một phát súng nhé?" Tu Thần mỉm cười hỏi.
"Tu Thần, đừng giãy dụa vô ích nữa, niệm tình ngươi đến từ Ngân Hà Tử giới của ta, ta cho ngươi chết toàn thây, thoải mái một chút. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói hết tất cả những gì mình biết." Qua Thiên cười lạnh với Tu Thần.
Bốn vị chúa tể đang có mặt đều tỏ vẻ lạnh nhạt vô tình. Đối với bọn họ, Tu Thần đã cầm chắc cái chết, không có cơ hội trốn thoát.
Nếu còn ở Thiên Khôn Tử giới đang lưu lạc trong hư vô chi cảnh thì có lẽ bọn họ không dám đến đường đột như thế. Nhưng nơi này là Phù Tiên giới, một Nguyên giới trong chín đại Nguyên giới, nếu tồn tại một bẫy rập có thể đối phó với bọn họ thì không có khả năng bọn họ không phát hiện ra.
Tu Thần nhìn bốn người trước mắt, cười khẽ một tiếng, chĩa nòng súng về phía Qua Thiên.
"Xem ra, ngươi vẫn không biết sống chết là gì." Qua Thiên thấy nòng khẩu 98K nhắm vào mình, sắc mặt dần lạnh lùng.
"Kẻ không biết sống chết, chính là các ngươi đấy." Tu Thần nhếch miệng cười, lập tức bóp cò.
"Pằng!"
Một tiếng nổ vang lên.
"A..."
Qua Thiên hét thảm một tiếng, chỉ thấy trên đùi phải của lão bắn ra máu tươi, cả người ngã khụy xuống đất, sắc mặt vô cùng đau đớn.
Ba người Phạt Ngô đứng bên cạnh mí mắt không khỏi giật lên, nhìn Qua Thiên với vẻ không tin nổi.
"Ngươi đang đùa ta sao?" Thiên Cương trừng mắt hỏi.
Uy lực và tốc độ của phát súng vừa rồi chỉ cần liếc mắt là lão nhìn ra, hoàn toàn không thể phá được lớp phòng thủ của bọn họ. Nhưng Qua Thiện hiện giờ lại khoa trương như bị giá nến cắm trúng đùi. Điều này có thể xảy ra sao? Lại còn chảy máu nữa chứ?
Một hóa thân của chúa tể, có thực lực bằng nửa bản thể lại bị một viên đạn sắt của khẩu 98K bắn lủng chân?
Sắc mặt Qua Thiên vừa khó coi vừa dữ tợn, lão ngẩng đầu nhìn Tu Thần bằng ánh mắt oán độc, trầm giọng quát lên: "Tên này có bẫy rập! Ra tay mau! Nhanh lên!"
Ba người nghe Qua Thiên nói vậy, đồng thời nhíu mày nhìn về phía Tu Thần.
Lúc này Tu Thần lại chĩa nòng súng về phía Thiên Cương, mỉm cười nói: "Thiên Cương đại lão, thử một phát."
"Pằng!"
Lại một tiếng súng nữa vang lên.
Con ngươi Thiên Cương chợt co rút lại, cả người nháy mắt hóa thành một làn sương mù màu trắng.
Nhưng một khắc sau, tiếng kêu la thảm thiết của lão từ trên cao truyền xuống, tiếp đó cả người nặng nề rơi xuống dưới, trước ngực thủng một lỗ to bằng quả đấm, máu tươi đang trào ra điên cuồng.
Giờ phút này Phạt Ngô và Trường Hà rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt.
"Ngươi đang dùng thủ đoạn gì?" Trường Hà lạnh giọng quát lên.
Phạt Ngô không dông dài với Tu Thần, lập tức giơ tay phải ra, vỗ mạnh một chưởng về phía Tu Thần.
Không gian trước mặt Phạt Ngô lập tức bị hất tuyng lên, sau đó hóa thành vô số mảnh không gian nhỏ, những mảng vỡ kia lại biến thành vô số lưỡi dao không gian trong suốt sắc lẻm, bay thẳng về phía Tu Thần.
Tu Thần vẫn đứng im không nhúc nhích, nhấc khẩu 98K lên chĩa ngay vào Trường Hà.
"Pằng!"
Thêm một tiếng súng nữa. Trường Hà kêu lên một tiếng, thậm chí lão đã chuẩn bị né tránh rồi, nhưng vẫn bị trúng đạn.
Hơn nữa điều quỷ dị hơn là rõ ràng lão có thể nhìn thấy viên đạn đi với tốc độ rất chậm hướng về phía mình, thế mà vẫn tránh không thoát, dường như trong tích tắc đó mọi thứ đều dừng lại, chỉ có viên đạn vẫn tiếp tục di chuyển.
Trong nháy mắt Trường Hà trúng đạn, lưỡi dao không gian của Phạt Ngô cũng đã ùn ùn lao đến, mang theo uy lực phá tan mọi thứ, đâm thẳng về phía người Tu Thần.
Cơ thể Tu Thần bị chém nát thành từng mảnh, ngay sau đó mảnh không gian biến thành bụi phấn lấp lánh, tung bay trên bầu trời.
"Chết rồi sao?"
Qua Thiên nghiến răng run rẩy đứng lên, đến giờ lão vẫn còn ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ ra được vì sao một khẩu 98K lại có thể bắn mình bị thương được.
Thiên Cương và Trường Hà hiện giờ cũng không khá hơn chút nào, mặc dù là hóa thân, nhưng vẫn có thể cảm giác được nỗi đau đớn từ miệng vết thương, khiến bọn họ xanh cả mặt, đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Chết rồi." Phạt Ngô nhàn nhạt đáp, nhìn về phía Trường Hà.
"Hắn làm thế nào có thể dùng một viên đạn sắt bắn xuyên qua cơ thể của chúng ta?" Phạt Ngô hỏi.
Ngay cả lão cũng không nghĩ ra được.
Lúc Tu Thần nổ súng, thậm chí chân nguyên cũng không hề sử dụng, càng không che giấu pháp trận cấm chế nào, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của máy móc. Việc này quả thực đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
"Không biết! Tên nhãi này thực sự quỷ dị! Hắn chết thật rồi sao?" Qua Thiên hỏi, trán túa mồ hôi lạnh.
Bọn họ vẫn luôn không coi Tu Thần vào đâu, nhưng khi thấy Phạt Ngô dễ dàng tiêu diệt hắn như vậy, nhất thời có chút không dám tin tưởng.
Tên khốn kiếp ấy dễ dàng bị họ giết như vậy sao?
"Thế nào? Ngươi nghi ngờ thực lực của ta?" Phạt Ngô cười lạnh hỏi lại.
Qua Thiên liếc mắt nhìn Phạt Ngô, cũng cười lạnh: "Ngươi cũng biết thằng nhãi kia quái dị thế nào. Chẳng lẽ ta nghi ngờ một chút cũng không được sao?"
"Vết thương này vì sao không chữa khỏi được?" Thiên Cương bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch, hoảng hốt nhìn vị trí lồng ngực mình, chân nguyên không ngừng được rót vào đấy, thế nhưng máu không hề ngừng chảy, chứ đừng nói đến chuyện khép miệng vết thương.
Phạt Ngô cũng nhướng mày, đi tới trước mặt Thiên Cương, đưa tay đặt lên vết thương to bằng nắm đấm của lão.
Đúng lúc Phạt Ngô đặt tay phải lên vết thương của Thiên Cương, từ trong miệng vết thương bỗng nhiên thò ra một bàn tay siết chặt lấy cổ tay lão...