Khi nhìn thấy Tu Thần vào giờ phút này, tâm trạng của Qua Thiên và Trường Hà đã khác hoàn toàn. Lúc trước bọn họ căn bản không thèm để ý tới Tu Thần, cảm thấy hắn chỉ là một tên hề làm trò cười mà thôi.
Nhưng bây giờ bọn họ không còn suy nghĩ đó nữa.
Hóa thân của Thiên Cương bị Tu Thần xé nát còn chưa tính, dù sao cũng không phải hóa thân mạnh nhất của lão, nhưng hóa thân Phạt Ngô chính là hóa thân mạnh nhất! Có thực lực bằng một nửa chúa tể!
Thế mà hóa thân ấy vẫn dễ dàng bị Tu Thần xé làm đôi, quả thực còn dễ dàng hơn xé đôi một tờ giấy!
"Không thể nào!" Nét mặt Trường Hà dữ tợn, âm trầm.
Tất cả những gì Tu Thần vừa làm đã vượt qua nhận thức của lão. Thủ đoạn mà ngay cả một chúa tể cũng nhìn không thấu, chẳng lẽ là thủ đoạn của người bình thường sao?
Qua Thiên không nói được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tu Thần trước mặt.
Hiện giờ trong lòng Qua Thiên vô cùng rõ ràng, ngay cả Phạt Ngô còn bị tiêu diệt trong nháy mắt, thì hai người bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của Tu Thần.
Tuy rằng không biết rốt cuộc Tu Thần làm thế nào, nhưng giờ không phải là lúc để thắc mắc điều này. Việc quan trọng nhất lúc này của bọn họ là làm thế nào để giữ được hóa thân này và rời khỏi đây!
Tu Thần nhìn hai người mang hai tâm tư khác nhau trước mặt, khẽ cười nói: "Chuyện không có khả năng trên thế giới này nhiều lắm, không có gì đáng để thắc mắc và khiếp sợ. Còn Tu Thần ta là người sẽ kết thúc thời đại cũ, trở thành chúa tể của thời đại mới."
"Ha ha ha..."
Trường Hà nghe Tu Thần nói vậy, bất chợt bật cười to.
"Tu Thần, ta thừa nhận chúng ta quả thực đã xem thường ngươi, cũng thừa nhận ngươi là người lợi hại nhất trong đám hậu bối mà ta đã gặp. Nhưng ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực của chúa tể rồi. Ngươi tiêu diệt hóa thân bằng nửa chúa tể của Phạt Ngô, tưởng rằng lão sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hiện giờ chắc chắn lão đang trên đường tới đây. Ngươi không sống sót được đâu." Trường Hà cười gằn nói, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn.
"Lão ta không dám tới đây đâu." Tu Thần cười tủm tỉm nói.
"Ngươi nói cái gì?" Trường Hà nhướng mày hỏi lại.
Tu Thần thoáng nhìn qua bốn phía, sau đó chìa hai bàn tay mình ra: "Hiện giờ Phù Tiên giới đã là thế giới của ta. Ở nơi này ta là chúa tể tuyệt đối, bất kể các ngươi giở thủ đoạn gì ra trước mặt ta cũng đều chỉ là rác rưởi. Ta giết các ngươi dễ như trở bàn tay, Phạt Ngô không giống ngươi, lão còn sợ chết hơn ngươi nhiều, cho nên lão không gám tới đây, nhưng lão sẽ xúi bẩy người khác tới. Thí dụ như ngươi và Thiên Cương, đương nhiên là còn cả ngươi nữa, Qua Thiên, đồng hương của ta ạ."
Tu Thần nói xong bèn nhìn về phía Qua Thiên vẫn luôn im lặng.
Nếu tính kỹ thì hai người họ quả thực cũng được coi là đồng hương, chỉ có điều là đồng hương trên hai đầu chiến tuyến của cuộc chiến sinh tử mà thôi.
"Ta thừa nhận ta không đánh lại ngươi, hơn nữa ta cũng không muốn tham gia vào trận chiến này. Ngươi để hóa thân này của ta đi được không?" Qua Thiên trầm giọng hỏi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Qua Thiên vốn là một người vô cùng ích kỷ, lần này thấy Phạt Ngô cho cả hóa thân bằng nửa chúa tể đến đây lão mới bằng lòng đi cùng, thật ra chỉ muốn xem xem có kiếm được lợi ích gì không. Hiện giờ lợi ích không kiếm được, hơn nữa còn bị diệt mất hóa thân mạnh nhất của mình, lão cảm thấy cuộc làm ăn này hoàn toàn không có lời.
Một hóa thân có thực lực bằng nửa chúa tể, ngưng tụ quá nhiều tâm huyết và tinh nguyên của đám chúa tể, nếu bị hủy diệt, có thể nghiêm trọng đến mức bị giảm cảnh giới xuống một bậc.
Lúc này Qua Thiên biết thực lực của Phạt Ngô chắc chắn đã bị hao tổn, nói cách khác nếu quả thực xảy ra đánh nhau, chỉ cần hóa thân này của lão không việc gì, thì thực lực hiện giờ của lão chưa chắc đã thua Phạt Ngô!
Cho nên Qua Thiên tỏ ra nhún nhường trước Tu Thần, là muốn bảo toàn hóa thân này.
Trường Hà ở bên cạnh nghe vậy, lập tức quay sang nhìn Qua Thiên với ánh mắt hoảng sợ.
"Ngươi điên rồi à? Sao ngươi lại nhún nhường, cầu xin hắn tha thứ chứ? Ngươi để mặt mũi của chúa tể chúng ta ở đâu?" Trường Hà lớn tiếng mắng.
Qua Thiên lạnh mắt nhìn Trường Hà, đáp: "Ngay cả hóa thân bằng một nửa chúa tể của Phạt Ngô còn bị hắn xé đôi, ngươi cảm thấy hai người chúng ta có phần thắng sao? Ngươi muốn lãng phí hóa thân này thì kệ ngươi, ta không ngu như vậy đâu!"
"Ngươi!" Trường Hà tức đến mức hai mắt bốc lửa, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Sâu trong nội tâm thực ra lão cũng không muốn đối đầu với Tu Thần nữa, nhưng thể diện của chúa tể khiến lão không thể chịu thua.
Ngay cả đánh một trận cũng chưa, đã cầu xin một hậu bối tha thứ, đây là cái kiểu gì? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, những người khác sẽ nhìn họ với con mắt thế nào? Lão còn quản lý Trường Hà giới thế nào được nữa?
Tu Thần nhìn hai người có chiều hướng sắp xảy ra nội chiến, không nhịn được lắc đầu cười nói: "Đừng lộn xộn, mọi người đều là người lớn cả rồi, sao còn nghĩ ngây thơ như thế? Ta cho các ngươi một tin tức chính xác đây, hai hóa thân này của các ngươi đều không được đi. Mọi người vui vẻ chạy tới đây thì đương nhiên cũng phải ra đi sạch sẽ. Đã tới Nguyên giới của ta, bất kể các ngươi là ai, chỉ cần chưa được sự cho phép của ta thì đều không được đi."
"Tu Thần! Ngươi thực sự muốn đẩy mọi chuyện đến đường cùng không còn nước xoay xở sao? Ngươi thực sự cho rằng mình vô địch vạn giới, không ai trị được ngươi ư?"
Qua Thiên nghe Tu Thần nói vậy, tức giận trợn trắng mắt, trong đôi mắt như bốc lên hai ngọn lửa hừng hực.
Lão đã vứt hết mặt mũi để lấy lòng Tu Thần, thế mà đối phương lại chẳng thèm nể tình, quả thực như giáng cho lão một bạt tai.
Trường Hà thấy bộ dạng nhớn nhác của Qua Thiên, cười lạnh một tiếng: "Nghe thấy chưa? Tên nhãi này căn bản không muốn để chúng ta sống rời đi, coi như ngươi phí công lấy lòng rồi."
"Tu Thần ơi là Tu Thần, ngươi thực sự khiến ta phải khiếp sợ đấy. Chín đại Nguyên giới, Chư Thiên Vạn Giới, trong vô số năm tháng qua, ta đã từng gặp qua vô số cường giả thiên tài và nhân tài mới xuất hiện, nhưng chỉ có ngươi là khiến ta phải khắc sâu ấn tượng! Hay, hay lắm!" Trường Hà nhìn Tu Thần, cười khằng khặc, trong đôi mắt lóe lên sát khí nồng đậm hơn.
Rất lâu rồi lão mới phải tức giận như thế này, Tu Thần luôn dùng giọng nói và ánh mắt cao cao tại thượng, coi bọn họ như món đồ chơi trong lòng bàn tay, điều đó khiến lão rất khó chịu! Thậm chí còn khiến lão quyết định sẽ chôn vùi cả Tu Thần và người của Phù Tiên giới vào hư vô chi cảnh, như thế mới có thể trút được hết nỗi uất hận trong lòng lão.
Tu Thần nghe Trường Hà nói, bật cười ha hả, ngoắc ngón tay về phía lão: "Trâu bò vậy cơ à? Nào tới đây, ta cho ngươi ba chiêu."
"Đồ hỗn xược!"
Trường Hà cuối cùng vẫn không nhịn được, hoàn toàn bùng nổ.
Theo tiếng quát to, cả người lão bắt đầu tuôn ra chất lỏng màu lam đậm, hai tai chắp trước ngực, chất lỏng màu lam đậm kia bỗng nhiên nở to ra gấp vạn lần, hệt như một thiên hà đang cuộn trào mãnh liệt, gió thét lốc gào, cả trời đất tràn ngập sát khí màu xanh thẫm.
Giờ phút này, tiếng biển gầm vang vọng khắp bốn phương, chấn động không gian, khiến người ta hoảng hốt tâm thần.
Tu Thần hơi nhếch miệng cười, nhìn thiên hà màu xanh lam khổng lồ trước mặt, không hề nhúc nhích.
Qua Thiên không ra tay, chỉ nghiêm mặt đứng ở bên cạnh.
Lão muốn nhìn xem rốt cuộc Tu Thần đối phó với Trường Hà thế nào, hắn sẽ giở chiêu thức tấn công gì.
Lúc trước lão không nhìn rõ thủ đoạn tấn công của Tu Thần, khẩu 98K có thể bắn vỡ phòng ngực của bọn họ rốt cuộc có nguyên lý gì, Tu Thần đã bị lưỡi dao không gian của Phạt Ngô chém nát thân thể, vậy mà một khắc sau hắn lại chui ra từ ngực Thiên Cương. Tất cả những chuyện đó lão đều chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy chúng quá quỷ dị.