Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 503: Kính tình nghĩa sư đồ ta, hữu thủy hữu chung!

Chương 503: Kính tình nghĩa sư đồ ta, hữu thủy hữu chung!

"Khí tức quen thuộc? Là người quen sao?" Thượng Cung Cẩn tò mò nhìn Phù Tiên Tử.

Từ những gì nàng biết về Tu Thần, hai chữ "quen thuộc" kia chỉ dùng cho người của mình, tuyệt đối không thể dùng với kẻ địch.

Nhưng dường như Phù Tiên Tử cũng không hề biết về người này.

Có thể tấn công thành lũy Nguyên giới, chắc thực lực ít nhất cũng phải đến cấp bậc của Vô Thần.

Tu Thần nheo mắt lại, ánh mắt hơi dao động.

"Đại nhân, có cần ta đi xem không?" Phù Tiên Tử hỏi.

Tu Thần lắc đầu, nói: "Các ngươi đều lui cả đi."

Lui đi?

Đám người Thượng Cung Cẩn nhìn lẫn nhau.

Tu Thần gặp phải bất cứ chuyện gì, bất kể lúc nào cũng đều không bao giờ cấm bọn họ ở bên cạnh, vì sao hôm nay lại khác thường như thế?

"Đồ nhi/Thuộc hạ xin cáo lui!"

Đám người Thượng Cung Cẩn không dám hỏi thêm gì, đứng dậy rời đi.

Tu Thần mỉm cười nhàn nhạt, khẽ phất tay một cái, chiếc bàn trước mặt lập tức biến thành bàn trà, bên cạnh đặt một ấm nước nóng.

Một lão giả mặc trường bào trắng xuất hiện trước mặt Tu Thần, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

"Lão già, đây là bản thể của lão sao?" Tu Thần nhìn lão giả, mỉm cười hỏi.

Thời khắc này tâm trạng của hắn cũng hơi phức tạp.

Hồi tưởng lại những năm tháng trước kia ở núi Thiên Tử, lão già ngay cả một con gà Xích Viêm cũng đánh không lại, mà hắn lại càng là phế vật, chỉ có thể ở bên cạnh hô "lợi hại quá".

Chỉ chớp mắt, năm tháng như thoi đưa, phảng phất như mới chỉ hôm qua, nhưng mọi chuyện đã không còn giống lúc trước nữa.

Thiên Nguyên Tử nhìn vào người mình một chút, đáp: "Không phải."

Tu Thần nhướng mày, cười nói: "Cũng phải, bản thể của lão rốt cuộc có hình dạng thế nào, phỏng chừng chẳng có mấy người ở Chư Thiên Vạn Giới đã từng gặp qua, nói không chừng tu vi đã ở trên chúa tể rồi."

Thiên Nguyên Tử bật cười ha hả.

"Ngồi đi, ta pha cho lão một chén đại hồng trà." Tu Thần rót nước đã đun sôi vào ấm trà.

Thiên Nguyên Tử ngồi xuống, ngón tay cái theo thói quen xoay tròn chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay trỏ.

Tu Thần liếc nhìn một cái, không nói gì.

"Chỉ chớp mắt đã mấy thập niên trôi qua rồi." Thiên Nguyên Tử cảm khái một tiếng.

Tu Thần cười đáp: "Đừng nói bằng giọng điệu như vậy, lão đã sống qua mấy đại kỷ nguyên rồi, vài thập niên chẳng khác nào trò đùa, có lẽ lão chỉ cần ngủ một giấc đã qua mấy nghìn năm rồi."

Vừa nói, Tu Thần vừa rót một chén trà đã pha xong cho Thiên Nguyên Tử, đặt trước mặt lão.

"Nếm thử đi, tự tay ta trồng đấy." Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

"Quả nhiên là khó uống y như tưởng tượng của ta." Thiên Nguyên Tử nói với vẻ mặt ghét bỏ.

Tu Thần bật cười một tiếng: "Ta có nói là ngon đâu, chỉ nói không tệ mà thôi."

Thiên Nguyên Tử đặt chén trà xuống, đôi mắt sâu toát ra vẻ phức tạp, chậm rãi nói: "Không ngờ, ngươi hiện giờ đã trưởng thành đến mức vi sư không thể nhìn thấu. Tên nhóc năm đó đi theo sau vi sư hô "lợi hại quá" nay đã là chúa tể một Nguyên giới rồi."

Tu Thần buồn cười, nói: "Lão còn vượt qua cả chúa tể, đệ tử quan môn như ta càng không thể yếu được, phải không?"

Sắc mặt Thiên Nguyên Tử hơi run lên, lão hỏi: "Ngươi biết cả rồi?"

"Lúc trước chỉ là suy đoán, hiện giờ thì đã xác định." Tu Thần lại một lần nữa nhìn vào chiếc nhẫn màu đen trên ngón trỏ của Thiên Nguyên Tử.

Thiên Nguyên Tử cũng nhìn xuống ngón trỏ của mình, hỏi: "Ngươi biết nó?"

"Biết đại khái, ta cũng vừa đoạt được một chiếc." Tu Thần vừa nói, vừa mở tay ra, hai chiếc nhẫn màu đen lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

Thiên Nguyên Tử hơi biến sắc, nhìn chiếc nhẫn trong tay Tu Thần, rơi vào trầm mặc.

"Ngươi không sử dụng nó?" Thiên Nguyên Tử hỏi.

Tu Thần mỉm cười, cất chiếc nhẫn đi, lắc đầu nói: "Ta không cần thứ này."

"Ha ha, vi sư biết ngươi sẽ trả lời như vậy. Quả nhiên ngươi vẫn kiêu ngạo vô biên giống như trước đây." Thiên Nguyên Tử cười nói.

Năm đó lúc Thiên Nguyên Tử kiểm tra thấy Tu Thần không thể tu luyện, hắn đã khoác lác rằng bản thân chẳng cần phải tu luyện, cho dù không tu luyện cũng có thể đánh bại tất cả.

Hiện giờ xem ra lời khoác lác ngày xưa đã thành sự thực.

"Ngươi làm sao biết vi sư đã ở trên chúa tể?" Thiên Nguyên Tử hỏi.

Bọn họ không tiếp tục trò chuyện sâu về đề tài chiếc nhẫn nữa, trong lòng hai người đều rõ ràng, một khi nói hết về thứ này thì sẽ có rất nhiều chuyện không còn đường lui nữa.

Tu Thần nhìn về phía Thiên Nguyên Tử, cười đấp: "Tinh nguyên thần hồn của hóa thân này của lão viên mãn, sợ rằng ngay cả Bắc Lý cũng không biết đây thực ra chỉ là hóa thân. Trong Chư Thiên Vạn Giới, e là không ai có thể làm được việc đó, ngoài kẻ đã vượt qua chúa tể. Ta không nghĩ ra được có khả năng thứ hai."

"Trên chúa tể, chắc chỉ thiếu chút nữa là đến gần với sự tồn tại của tích điểm." Tu Thần cảm thán một tiếng đầy ẩn ý.

Lúc trước hắn cho rằng Thiên Nguyên Tử không hề đơn giản, nhưng không ngờ lại không đơn giản đến mức này...

Chỉ còn kém một bước nữa thôi.

Thiên Nguyên Tử lắc đầu cười khổ một tiếng, nói: "Một bước thiếu kia lại tựa như khe nứt vạn dặm, thủy chung không thể tịnh tiến thêm nữa, chỉ dậm chân tại chỗ. Sợ rằng cả đời này vi sư cũng không thể trở thành được tích điểm mới."

Tu Thần chỉ cười không nói.

Đương nhiên Thiên Nguyên Tử không thể trở thành tích điểm mới.

Song vẫn có khả năng, đó chính là giết chết Tu Thần.

"Không cần gấp, thời gian còn nhiều, cứ từ từ phát triển, đừng bỏ cuộc." Tu Thần mỉm cười nói.

Thiên Nguyên Tử hơi sửng sốt, sau đó cũng cười theo.

"Lão không thích uống đại hồng trà, thì uống chút rượu nhé. Vẫn còn rượu Mao Đài do tự tay lão chọn đấy." Tu Thần nói xong, trước mặt bỗng xuất hiện một bình rượu.

Thiên Nguyên Tử nhìn rượu Mao Đài, rồi chỉ vào nó hỏi: "Đây chính là rượu mà ngươi thường bốc phét ngon nhất Địa Cầu ấy hả?"

"Với ta mà nói, nó là ngon nhất. Bởi vì ta không được uống các loại rượu ngon khác." Tu Thần cười ha ha.

Trên Địa Cầu, hắn chỉ là một người đi làm bình thường, đâu được uống loại rượu ngon gì.

Thiên Nguyên Tử cầm chén rượu lên, rót cho mình một chén.

"Nhạt, không ngon, khó uống quá! Khả năng thưởng thức của ngươi, vi sư thực sự không dám khen." Thiên Nguyên Tử lại làm mất mặt Tu Thần lần nữa.

Tu Thần chẳng thèm để ý, tự rót cho mình một chén, sau đó nói với Thiên Nguyên Tử: "Chén này kính lão nhân gia ngài năm đó đã có ơn cứu mạng. Lúc đó nếu không có lão, có lẽ ta đã bị cự mãng ba mắt chén rồi."

Thiên Nguyên Tử chỉ mỉm cười, không nói gì.

Tu Thần uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Sau đó hắn lại rót một chén: "Chén này, kính thành tựu hôm nay của ngài, chúa tể chí tôn duy nhất của chín đại Nguyên giới."

Nói xong, hắn lại ngửa đầu uống cạn.

Ánh mắt Thiên Nguyên Tử hơi dao động, nhưng lão vẫn không lên tiếng, cứ thế lặng lẽ nhìn Tu Thần.

Tu Thần ho khan một tiếng, rót một chén rượu thứ ba.

"Chén này."

Tu Thần nói một nửa, hơi dừng lại, nhìn Thiên Nguyên Tử với ánh mắt phức tạp.

"Kính tình nghĩa sư đồ ta, hữu thủy hữu chung."

Dứt lời, hắn uống cạn sạch chén thứ ba, vị cay nồng tràn ngập trong lồng ngực.

Giờ phút này trong ánh mắt phức tạp nhìn Tu Thần của Thiên Nguyên Tử xen lẫn cả bi thương.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch