Chương 504: Ngươi là cái đồ bất hiếu! Ngươi dám cho nổ mộ phần của vi sư?
Thiên Nguyên Tử không nói gì, chỉ nhìn Tu Thần.
Tuy lúc trước hắn chỉ là đồ bỏ đi, không thể Tu Thần luyện được, nhưng lại là đồ đệ mà lão yêu thích nhất.
Đời này của lão có rất nhiều đồ đệ, nhưng lão luôn nghiêm khắc và trách móc nặng nề với chúng. Chỉ khi ở trước mặt Tu Thần, lão mới hoàn toàn cởi bỏ hình tượng đó. Lúc hai người ở cạnh nhau, ngày ngày đều cãi nhau, đấu võ mồm không biết mệt.
"Trong lời này của ngươi, còn có ý khác." Thiên Nguyên Tử thoáng nhìn sâu vào Tu Thần, nhận xét.
Tu Thần cười ha hả, đáp: "Ngài suy nghĩ nhiều rồi, chính là ý trên mặt chữ."
"Nếu như ngươi muốn trở thành tích điểm mới, vi sư có thể giúp, thậm chí có thể đưa một thân tu vi này cho ngươi." Thiên Nguyên Tử bỗng nghiêm túc nói.
Đôi mắt sâu xa của lão ánh lên vẻ chân thành và nghiêm trang.
Tu Thần nhìn Thiên Nguyên Tử, chợt cười nói: "Trở thành tích điểm đâu dễ thành công như vậy. Ta vẫn khá thích cuộc sống tự do tự tại, không trói buộc hơn."
"Nếu ngươi thực sự có tâm thái đó, thì cục diện đã không thành thế này. Ngươi cũng biết các chúa tể Nguyên giới khác muốn phong tỏa Phù Tiên giới rồi chứ?" Thiên Nguyên Tử thở dài nói.
Lão rất hiểu Tu Thần, hắn thoạt nhìn có vẻ phóng túng, không chịu bó buộc, coi trời bằng vung, nhưng thực ra vẫn luôn muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Trước đây không có cách nào cho nên hắn cứ mặc kệ, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
"Vừa mới biết, chẳng phải Bắc Lý giới của lão cũng bị phong tỏa sao?" Tu Thần hỏi.
Thiên Nguyên Tử mỉm cười gật đầu, trên mặt chẳng có vẻ gì là lo lắng.
"Phong tỏa hay không phong tỏa đối với vi sư mà nói đều chẳng sao cả. Lần này vi sư tới đây chủ yếu muốn hỏi ngươi, có cần vi sư ra tay không?" Thiên Nguyên Tử hỏi.
Lão của ngày hôm nay đã không để ý đến chuyện một Nguyên giới có bị phong tỏa hay không, chỉ có điều thực lực thực sự của lão thì không thể để cho bất cứ ai biết được. Cho nên Thiên Nguyên Tử mới chọn ở ẩn, ngay cả Bắc Lý cũng không biết lão đã vượt qua cảnh giới chúa tể.
Thời điểm này chỉ có Tu Thần biết mà thôi.
Thiên Nguyên Tử chưa từng nói cho Tu Thần về tu vi thực sự của mình, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra. Từ điểm đó, Thiên Nguyên Tử cũng biết Tu Thần không phải người đơn giản.
Lão không hỏi tại sao Tu Thần có thể phát triển nhanh như vậy. Tu Thần cũng vậy, không hề hỏi vì sao lão có thể đột phá được tu vi chúa tể.
Đây là bí mật của riêng mỗi người, thậm chí có thể nói đó là bí mật chỉ mình mình biết mà thôi.
Lý do của Tu Thần là, hắn chính là tích điểm chuyển thế, nên đã sử dụng hệ thống được ý chí tích điểm kiếp trước sáng tạo ra để bản thân có thể thuận lợi đi thẳng một đường đến hôm nay.
Vậy còn nguyên do của Thiên Nguyên Tử là gì?
Tu Thần không biết, cũng không có ý định hỏi.
"Xem ra lão nhân gia ngài vẫn còn quan tâm đến ta." Tu Thần cười, rót cho Thiên Nguyên Tử một chén rượu.
Thiên Nguyên Tử nâng chén nhấp một ngụm, mặc dù nói là khó uống, nhưng lão lại thích mùi của loại rượu này.
"Nói thế nào, đời này của vi sư cũng đã thu được một đồ đệ lạ lùng như ngươi. Lỡ đâu mất đi, thì tổn thất ấy quả là lớn." Thiên Nguyên Tử trêu chọc.
Tu Thần nhìn lão, sau đó hỏi: "Có muốn gặp những sư huynh, sư tỷ khác không? Bọn họ bây giờ vẫn còn đang ở Tán giới Thiên Nguyên Đại lục tu hành, rèn luyện đấy."
Thiên Nguyên Tử nghe vậy nét mặt chợt cứng đờ, thần sắc trở nên phức tạp.
Đám người kia cũng là đồ đệ của lão, mặc dù thái độ đối đãi với bọn họ không giống Tu Thần, nhưng tình cảm sư đồ thì vẫn còn.
"Sau này hãy nói đi." Thiên Nguyên Tử im lặng một lát, rồi thở dài đáp.
Lão còn chưa sẵn sàng gặp lại bọn họ.
Tuy bây giờ lão đã hùng mạnh không ai sánh bằng, thế nhưng đối diện với tình cảm sư đồ vẫn có chút chùn bước.
Dù sao lão đều trông đợi vào tất cả đồ đệ, gồm cả Tu Thần.
Bởi vậy, lần này tới gặp Tu Thần, thứ nhất là muốn xem rốt cuộc hắn đã trình độ nào, thứ hai quả thực cũng muốn hỏi xem hắn có cần mình hỗ trợ không. Nguyên giới do mấy đại chúa tể liên hiệp lại phong tỏa, nếu không có tu vi của chúa tể chí tôn, thì chắc chắn là không giải trừ được.
Không phá được cục diện này thì chỉ đành chờ chết ở Nguyên giới mà thôi.
Một cái chết từ từ.
Sau khi không nhận được tiếp tế sinh linh chi lực và linh khí từ hư vô, thì toàn bộ Nguyên giới sẽ không ngừng lụi tàn, cuối cùng bước đến con đường diệt vong.
"Được, nghe lời ngài, ngài nói thế nào thì là thế đó." Tu Thần khẽ cười, rồi uống một chén rượu.
"Cũng không hẳn, mọi thứ ở nơi này được cải tạo lại dựa theo địa hình vốn có của núi Thiên Tử. Về cơ bản cũng thay đổi hoàn toàn rồi." Tu Thần đáp.
Thiên Nguyên Tử chậm rãi gật đầu: "Có chút cảm giác quen thuộc như đã từng ở đây, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn xa lạ. Ngươi còn giữ mộ phần của vi sư không?"
Tay đang cầm chén rượu của Tu Thần chợt khựng lại.
"Ơ... nổ rồi..." Tu Thần ngượng ngùng đáp.
"Nổ rồi?" Thiên Nguyên Tử trợn tròn mắt.
"Ngươi là đồ bất hiếu! Ngươi dám cho nổ phần mộ của vi sư? Vậy có xây cái mới không? Mộ phần chìm với bia xương gà đâu?" Thiên Nguyên Tử dựng râu, trừng mắt hỏi Tu Thần.
"Có chết thật đâu, giữ lại làm gì? Ảnh hưởng đến bố cục phong thủy của ta." Tu Thần lườm lão, nói.
Thiên Nguyên Tử đang trừng mắt nhìn Tu Thần, đột nhiên bật cười, Tu Thần cũng cười theo.
"Ngươi luôn có rất nhiều từ ngữ không đàng hoàng. Mỗi lần khắc khẩu, vi sư đều không mắng lại ngươi." Thiên Nguyên Tử cười nói.
Tu Thần cũng cười ha hả: "Đương nhiên, năm đó lúc ta còn ở Địa Cầu, chính là tốt nghiệp từ "Liên Minh Huyền Thoại", có sao nói vậy. Trong chín đại Nguyên giới này, luận về năng lực đấu võ mồm, không nơi nào vượt qua được Ngân Hà Tử giới của Qua Thiên. Nơi đó ai cũng giỏi khoản này."
"Địa Cầu mà ngươi nói ta cũng đi qua rồi, chỉ có điều không vào mà thôi. Thực lực của Qua Thiên vẫn khá lợi hại, không thể nào vào Nguyên giới của lão mà thần không biết quỷ không hay được. Đợi ngày nào đó thời cơ chín muồi, đưa vi sư tới đó chơi. Vi sư muốn xem nơi mà ngươi lớn lên rốt cuộc có dáng vẻ gì, và cả thứ có khí tức kỳ cục kia." Thiên Nguyên Tử mỉm cười nói, nét mặt mang vẻ mong chờ.
Năm đó lúc còn ở trên núi với Tu Thần, bình thường nghe hắn khoác lác kể chuyện, thật sự là khỏi phải nói, một lão già như Thiên Nguyên Tử nghe mấy câu chuyện ly kỳ lạ lùng của hắn mà còn cảm thấy hứng thú.
"Được, lúc nào ta chiếm được Thần Vũ giới sẽ dẫn lão tới đó chơi." Tu Thần nhẹ giọng nói.
Thiên Nguyên Tử nghe Tu Thần nói vậy, ánh mắt lại một lần nữa trở nên phức tạp, chậm rãi nói: "Ngươi thực sự không cần vi sư giúp ngươi phá vỡ cục diện này sao?"
"Không cần." Tu Thần lắc đầu.
"Con đường của lão nhân gia ngài, ta không hỏi nhiều cũng không tham gia. Con đường của ta, ngài cũng đừng lo lắng, ta đã có sắp xếp của riêng mình. Việc cần làm bây giờ không phải là đối phó với tất cả chúa tể Nguyên giới, mà là để cho Thượng Cung Cẩn trả được thù." Tu Thần nhìn Thiên Nguyên Tử, giải thích.
Thiên Nguyên Tử hơi biến sắc, sau đó nhìn về phía xa xa với vẻ trầm tư.
"Thù của nhà Thượng Cung, vi sư có thể báo bất cứ lúc nào, nhưng hiện giờ vi sư không thể tùy ý ra tay. Nếu chỉ vì một Trường Sinh và Dạ Hạ Thiên Quân nho nhỏ thì quá mạo hiểm rồi."
"Ta biết, cho nên ta để cho Thượng Cung Cẩn tự mình ra tay." Tu Thần gật đầu nói.
Thiên Nguyên Tử nặn ra một nụ cười với Tu Thần: "Vậy thì cảm ơn ngươi, coi như giúp vi sư giảm bớt một nỗi lo lắng."
"Thế thì, có muốn để cô cháu gái của ngài gặp mặt vị đại bá thần bí này không?" Tu Thần cười hỏi Thiên Nguyên Tử với vẻ đầy hứng thú.