Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 505: Chỉ cần có thể báo thù, tất cả đều là đáng giá!

Chương 505: Chỉ cần có thể báo thù, tất cả đều là đáng giá!




Chỉ cần có thể báo thù, tất cả đều là đáng giá!

Sắc mặt Thiên Nguyên Tử hơi dao động. Gia tộc Thượng Cung hiện giờ chỉ còn lại mình Thượng Cung Cẩn.

Năm đó lão cũng vì giữ lại Thượng Cung Cẩn mà cho nàng chuyển thế vào trong Tán giới, sau đó trở thành đệ tử của Tu Thần.

Điều này cũng có thể được coi là một loại duyên phận.

"Gặp đi." Thiên Nguyên Tử nói.

Dù sao cũng là cháu gái ruột, có thể coi đây là người thân duy nhất của lão.

Tu Thần khẽ vuốt cằm, vẫy tay về phía sau.

Trong chớp mắt Thượng Cung Cẩn xuất hiện ở trước mặt hai người, nét mặt ngơ ngác.

"Thầy?"

Thượng Cung Cẩn nhìn Tu Thần. nàng đang chơi điện tử trong phòng mình, sao chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở nơi này?

Sau đó nàng nhìn thấy Thiên Nguyên Tử, ánh mắt chợt tỏ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.

"Đại bá!" Thượng Cung Cẩn run giọng gọi một tiếng.

Lúc nàng còn chưa ra đời, Thiên Nguyên Tử đã rời khỏi Vũ Hóa Thần triều, nhưng vẫn có ảnh vẽ, cho nên nàng vẫn nhận ra dáng vẻ của lão.

"Ừm, mấy năm nay ngươi vất vả rồi." Thiên Nguyên Tử nói với giọng hơi xấu hổ.

Vành mắt Thượng Cung Cẩn đỏ lên, nàng lắc đầu nói: "Không vất vả, chỉ cần còn hi vọng báo thù thì mọi thứ đều không tính là vất vả!"

Thiên Nguyên Tử khẽ thở dài một tiếng. Năm đó khi xảy ra chuyện, lão còn chưa có tu vi như hiện giờ, cũng không có cách nào ngăn trở. Lúc lão có đủ năng lực để báo thù cho gia tộc Thượng Cung thì lại vì một vài nguyên nhân mà không thể ra tay.

Lão quả thực có lỗi với gia tộc Thượng Cung.

"Vai vế bắt đầu có chút loạn rồi." Tu Thần buồn cười nói.

Thiên Nguyên Tử và Thượng Cung Cẩn hơi ngẩn ra, sau đó đều nở nụ cười.

Thượng Cung Cẩn là đồ đệ của Tu Thần, Tu Thần lại là đệ tử của Thiên Nguyên Tử, theo lý mà nói, Thượng Cung Cẩn phải gọi Thiên Nguyên Tử là sư công.

Nhưng hai người này lại có quan hệ thân thích...

"Những thứ ấy đều không quan trọng, cứ dựa theo vai vế của mỗi người là được. Ngươi cũng đâu để bắt cháu gái ta gọi ta là sư công được, đúng không? Vai vế trực tiếp kém một đời. Nói vậy, nếu cha nàng ta còn sống, vậy chẳng phải sẽ gọi ta là đại ca thúc sao?" Thiên Nguyên Tử buồn cười nói.

"Ha ha, thật thú vị." Tu Thần bật cười, Thượng Cung Cẩn ở bên cạnh cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Thiên Nguyên Tử nhìn Thượng Cung Cẩn cười vui vẻ, cũng hơi lộ ra nét cười.

Lão không phải là một đại bá tốt, nhưng may mà nàng ấy lại có một sư phụ tốt.

"Đại bá, thầy nói chẳng mấy chốc sẽ cho tới Thiên giới để báo thù cho gia tộc Thượng Cung. Ngài có đi cùng không?" Thượng Cung Cẩn hỏi với ánh mắt trông đợi.

Nàng hoàn toàn không biết gì về thực lực của Thiên Nguyên Tử, xét theo những tin đồn nghe được trong mấy năm nay, có lẽ là xấp xỉ Vô Thần.

Tu Thần và Vô Thần không hơn kém nhau nhiều, vậy thì với trình độ của Trường Sinh, nếu nàng thực sự muốn báo thù vẫn còn thiếu một chút. Dù sao sau lưng Trường Sinh còn có Thiên Cương.

Song, lúc này nàng hoàn toàn chẳng hề lo lắng, bởi vì sau lưng nàng có Tu Thần.

"Ta không đi được, ngươi tự mình kết thúc đi." Thiên Nguyên Tử thở dài một tiếng, đáp.

Thượng Cung Cẩn nghi ngờ nhìn lão, sau đó lại nhìn Tu Thần bên cạnh.

"Đại bá, hiện giờ thầy rất lợi hại, ngài còn lo lắng gì sao?" Thượng Cung Cẩn không hiểu hỏi.

Nàng cho rằng Thiên Nguyên Tử lo mình sẽ gây trở ngại, không biết thực lực bây giờ của Tu Thần đã có thể tiêu diệt được chúa tể của một Nguyên giới.

"Thực lực của đại bá ngươi hiện giờ, có thêm mấy Thiên Cương cũng vô dụng." Tu Thần mỉm cười nói.

Thượng Cung Cẩn khiếp sợ nhìn Thiên Nguyên Tử, tỏ vẻ không tin nổi.

"Thật ư? Vậy tại sao..."

Nói được một nửa, Thượng Cung Cẩn chợt ngừng lại.

Dựa theo cách nói của Tu Thần, Thiên Nguyên Tử rõ ràng có thực lực để báo thù, nhưng vì sao lão lại không chịu động thủ? Chẳng lẽ lão không có tình cảm gì với gia tộc Thượng Cung trong Vũ Hóa Thần triều sao?

Thượng Cung Cẩn không dám hỏi, nàng sợ mình không thể chấp nhận nổi lý do.

"Có một số việc, ta cũng là thân bất do kỷ, sư phụ ngươi có thể hiểu được." Thiên Nguyên Tử nhìn Tu Thần, trong ánh mắt toát lên vẻ cầu xin.

Lão muốn Tu Thần nói giúp mình. Lão không muốn để người thân duy nhất hiểu lầm mình.

Thượng Cung Cẩn cũng nhìn về phía Tu Thần.

Hắn cười, đáp: "Lão già có chuyện của lão, không tiện ra tay. Ta giúp ngươi cũng vậy thôi, không khác nhau lắm đâu."

Ánh mắt Thượng Cung Cẩn hơi dao động, nàng khẽ gật đầu.

"Ở lại ăn bữa cơm đi, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần." Tu Thần nói.

Thiên Nguyên Tử nhìn về hướng thần điện, giọng nói có phần cảm khái: "Cái từ "ăn" này lâu lắm rồi ta không nghe thấy, tên nhóc nhà ngươi vẫn giống hệt nhân loại như trước kia, ngay cả cơ thể này cũng vẫn là phàm nhân, một chút xíu tu vi cũng không có. Ngươi đang che giấu tu vi à? Hay là nên nói ngươi vốn không có tu vi, mà dựa vào thứ khác?"

Thiên Nguyên Tử nói hết câu, nhìn Tu Thần với ánh mắt phức tạp.

Tu Thần mỉm cười, rót cho mình chén rượu: "Lão già, vượt quá giới hạn rồi. Lão phải biết cái gì có thể trò chuyện, cái gì không thể nói ra chứ."

Thượng Cung Cẩn hơi đổi sắc mặt, thần sắc có chút căng thẳng.

Nàng cảm thấy giữa Thiên Nguyên Tử và Tu Thần hình như có gì đó ngăn cách, không giống như quan hệ sư đồ nên có.

" Ha ha, đúng rồi. Ta quên mất, không hỏi, không hỏi." Thiên Nguyên Tử vỗ đầu, cười hả hả.

"Thượng Cung, ngươi đi xuống đi, bảo Ngưng Sương chuẩn bị thêm một phần cơm." Tu Thần nói.

"Vâng." Thượng Cung Cẩn vội vàng đứng dậy, rồi lui xuống.

Thiên Nguyên Tử nhìn bóng lưng nàng, vẻ mặt thổn thức lại phức tạp.

"Vốn là một cô công chúa không buồn không lo, chỉ vì một tên phản đồ mà hủy đi tất cả. Đúng là nuôi ong tay áo." Thiên Nguyên Tử thở dài, lầm bầm.

Tu Thần khẽ cười một tiếng, trêu chọc: "Ngài không cảm thấy lời này rất châm chọc sao? Chính mình cũng dạy ra hai tên phản đồ. À đúng rồi, Thanh Viêm và Lệ Vô Hối giờ vẫn đang ở bên trong mười tám tầng địa ngục dưới chân núi đấy. Có muốn gặp chút không?"

Tu Thần vẫn không thực sự giết hai người kia. Mỗi lần giết xong, hắn lại hồi sinh. Việc xử trí thế nào cuối cùng vẫn phải đợi ý tứ của Thiên Nguyên Tử, dù sao hai người đó cũng là đệ tử của lão.

Thiên Nguyên Tử nhìn xuống hướng chân núi, cười khổ một tiếng: "Thực ra lúc trước vi sư cũng từng do dự có nên thu nhận bọn họ không, nhưng cuối cùng vẫn muốn chứng minh cái ác trong lòng mỗi người không phải là thiên tính, mà do hoàn cảnh và giáo dục tạo nên. Vì vậy mới đi tìm kiếp sau của hai người này để thu về dưới trướng. Đáng tiếc, cuối cùng chúng vẫn phản bội."

"Nhân chi sơ, tính bản ác, điều này ngài vẫn không nhìn thấu bằng ta." Tu Thần cười nói.

Thiên Nguyên Tử cười khổ: "Vậy ngươi thu đệ tử, có ai phản bội không?"

"Bốn đồ đệ của ta đều rất tốt." Tu Thần nói.

"Lúc bốn đồ đệ của ngươi ở Bắc Lý giới, vi sư đã thăm dò qua, quả là không tệ. Chỉ có điều Sở Nguyệt hình như hơi đặc biệt. Chắc nàng ta là linh hồn ác oán chuyển thế hả? Bị ngươi loại trừ ác oán rồi?" Thiên Nguyên Tử tò mò hỏi.

"Đúng, chính là linh hồn ác oán chuyển thế." Tu Thần gật đầu.

Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào Tu Thần, chậm rãi nói: "Có thể loại trừ linh hồn ác oán, giúp nàng ta giữ nguyên linh hồn nguyên thân, trở thành người bình thường. Rất bản lĩnh!"

"So với lão nhân gia ngài vẫn còn kém xa." Tu Thần ngẩng đầu, cười híp mắt nói.

Thiên Nguyên Tử bật cười ha hả, đứng dậy nói: "Dẫn ta đi gặp Lệ Vô Hối và Thanh Viêm đi, cũng nên cho bọn chúng giải thoát rồi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch