Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 507: Trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách

Chương 507: Trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách




"Không chơi nữa!"

Thiên Nguyên Tử nổi nóng đập vỡ bàn cờ thành bột phấn.

Tu Thần trợn mắt mắng lão: "Lão già kia lại giở trò này? Chơi không được thì đập bàn cờ?"

"Lão tử không phải là chơi không được! Mà là ngươi chơi ăn gian!" Thiên Nguyên Tử không chịu thua, mạnh miệng nói.

"Được."

Tu Thần gật đầu, vung tay lên. Một bàn cờ mới lại xuất hiện trước mặt hai người.

"Đập đi, trước đây ta không có bản lĩnh, bị lão đập vỡ lại phải mất mấy ngày để làm lại bàn cờ mới. Giờ ta có thể tạo ra bàn cờ mới bất cứ lúc nào."

Thiên Nguyên Tử nhìn bàn cờ, lại đập vỡ tiếp.

"Không chơi nữa, không chơi nữa! Chẳng có chút công bằng nào cả!" Thiên Nguyên Tử nói.

Tu Thần im lặng trợn trắng mắt.

Lúc trước tu vi của lão gà mờ, giở trò vô lại thì đã đành, giờ đã là chúa tể chí tôn của chín đại Nguyên giới rồi, mà vẫn lưu manh khốn nạn thế này.

Tính tình chẳng hề thay đổi chút nào.

"Không chơi thì thôi, chơi cờ với lão chẳng thú vị gì cả." Tu Thần khinh thường nói.

Thiên Nguyên Tử nghe thấy Tu Thần giễu cợt, lập tức trợn mắt dựng râu, mắng: "Thằng ranh này nói chuyện kiểu gì thế? Vi sư nhường ngươi đấy thôi! Ngươi không biết à?"

"Ối chà, lần này lại còn nói nhường ta? Sao vừa rồi bảo là ta chơi ăn gian, không công bằng?" Tu Thần chẹp miệng nói.

Thiên Nguyên Tử bị Tu Thần chọc giận xì khói, tình tiết của cảnh tượng này quả thực giống hết ngày trước.

Mỗi lần chơi cờ, hai người đều như kẻ thù, đôi khi còn thực sự đánh nhau. Chỉ có điều Tu Thần chuyên là người bị ăn đòn, thời điểm đó hắn hoàn toàn không đánh lại Thiên Nguyên Tử.

"Được rồi! Vi sư đi đây! Ngươi tự chơi một mình đi!" Thiên Nguyên Tử hừ lạnh một tiếng.

Tu Thần nhìn lão, hỏi: "Không ăn cơm à? Đã nấu phần của lão rồi đấy."

"Ăn không vào! Tự ngươi ăn đi! Đã là chúa tể một giới rồi mà còn ăn uống như phàm nhân, giả vờ thuần khiết cái gì? Đi đây!" Thiên Nguyên Tử bỏ lại một câu rồi trực tiếp đi mất.

Tu Thần sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu khẽ cười.

Lão già này chẳng thay đổi chút nào cả, nói trở mặt là trở mặt ngay.

Lúc trước sư đồ gặp nhau còn là cảnh cầm tay, nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, thế mà vừa chơi mấy ván cờ đã chửi ầm lên, giận đến mức không thèm ăn cơm.

"Ngài ấy đi rồi à?"

Mục Ngưng Sương đi tới tò mò hỏi.

Họ đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi, vốn định tới hỏi xem Thiên Nguyên Tử có muốn ăn món gì đặc biệt không, lại không thấy người đâu.

"Ừm, đi rồi. Lão già này rất nóng tính, giở mặt còn nhanh hơn lật sách." Tu Thần lắc đầu cười nói.

Mục Ngưng Sương chớp mắt nhìn ra xa, chợt bật cười nói: "Quan hệ sư đồ của hai người thật là khác biệt. Lúc trước còn là sư đồ, lúc sau đã trở thành kẻ thù rồi. Cũng không biết là vì sao?"

"Không thắng nổi chứ sao?" Tu Thần uống ngụm trà, cười nói.

Mục Ngưng Sương ngồi xuống, vẻ mặt bỗng hơi phức tạp, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ sư phụ của công tử đã rất lợi hại rồi phải không?"

"Vô cùng lợi hại, hóa thân này của lão có thể giải quyết một kẻ tu vi bằng nửa chúa tể." Tu Thần gật đầu.

"Vậy sau này có xung đột với ngài không?"

Đây là vấn đề mà Mục Ngưng Sương lo lắng nhất.

Hai sư đồ Tu Thần và Thiên Nguyên Tử đều có tính cách quá cực đoan, hai người vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn nào. Tu Thần mạnh mẽ như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Thiên Nguyên Tử.

Đến cuối cùng ai sẽ là người nhường bước?

Nếu không nhường, chung quy hai người này sẽ đi tới bước đường xấu nhất kia.

"Không biết." Tu Thần đặt chén trà xuống, khẽ thở dài một tiếng.

Hắn không biết rốt cuộc Thiên Nguyên Tử đã trải qua điều gì, vì sao bỗng nhiên lại có thực lực lớn mạnh như vậy. Chiếc nhẫn trong tay lão chắc chắn là đến từ Giới Ngoại Thiên, nói cách khác lão đã tiến hành đoạt xá.

Thế nhưng đoạt xá của ai?"

Vừa rồi chỉ là hóa thân của Thiên Nguyên Tử, chỉ khi nào gặp được bản thể của lão thì Tu Thần mới có thể biết được rốt cuộc kẻ bị đoạt xá là vị đại lão nào.

"Nếu quả thực phải đoạn tuyệt, công tử ra tay được sao?" Mục Ngưng Sương nghiêm túc hỏi.

Nàng không muốn nhìn Tu Thần xảy ra chuyện gì.

Tu Thần nhìn nàng, mỉm cười nói: "Đương nhiên, ta mà đã hận lên thì ngay cả bản thân cũng có thể chém."

Mục Ngưng Sương nhìn sâu vào Tu Thần, sau đó mỉm cười, đứng dậy: "Ta đi nấu cơm."

Tu Thần gật đầu, cầm quân cờ bên cạnh, tự chơi với mình.

Trong hư vô chi cảnh ngoài Phù Tiên giới, Thiên Nguyên Tử đang thong thả đi, bỗng nhiên lão dừng lại, quay đầu nhìn Phù Tiên giới sau lưng, ánh mắt phức tạp.

"Sao rồi?"

Hóa thân của Bắc Lý xuất hiện bên cạnh lão.

Thiên Nguyên Tử lấy lại vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Không điều tra được thứ gì hữu dụng, có điều thực lực của hắn không dưới ta."

"Trong tay hắn cũng có Chuyển Hồn giới?" Bắc Lý hỏi.

"Đúng vậy." Thiên Nguyên Tử gật đầu.

Con ngươi Bắc Lý co rụt lại, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, lão nói bằng giọng trầm thấp: "Cho nên hắn cũng là đoạt xá? Nhưng vì sao lúc trước chưa từng nghe thấy người nào như Tu Thần? Cũng chưa từng gặp hắn."

Trí nhớ của chúa tể rất khủng khiếp, chỉ cần liếc mắt là cả đời sẽ ghi nhớ hình dạng và khí tức của một người.

Nhưng lão thực sự cảm thấy Tu Thần xa lạ, hắn là một tên đột nhiên xuất hiện từ xó xỉnh nào đó.

"Không phải, bởi vì hắn không dùng Chuyển Hồn giới." Thiên Nguyên Tử đáp.

Bắc Lý chợt nhìn sang lão, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Ý của ngươi là hắn dựa vào bản thân tự tu luyện mà có được thực lực như ngày hôm nay? Ngươi nghĩ có khả năng này sao? Một nhân vật vô danh tiểu tốt, bỗng nhiên nổi dậy sánh ngang với các chúa tể, thậm chí còn đe dọa ngôi vị của chúa tể, vậy mà chúng ta lại không hề phát hiện ra?" Bắc Lý hỏi với vẻ không tin.

Chúa tể chín đại Nguyên giới không phải là để nói chơi, bọn họ đều rõ tình hình trong các Nguyên giới của mình như lòng bàn tay, tuy không đến mức sẽ giám sát từng Tán giới một, nhưng một khi xuất hiện thiên tài nổi dậy trong thời gian ngắn, bọn họ chắc chắn sẽ chú ý tới.

"Phù Tiên Tử đã chết rồi, có phải do lão ta bồi dưỡng ra hay không cũng không kiểm chứng được. Hiện giờ mọi chuyện đã thế này, không cần phải hỏi lý do." Thiên Nguyên Tử thờ ơ nói.

Ánh mắt Bắc Lý chợt lóe lên, lão nói: "Ngươi động lòng trắc ẩn rồi sao? Muốn giữ lại đồ đệ của mình? Sư đệ à, chúng ta là người trên cùng một thuyền, rốt cuộc sau lưng Tu Thần là ai chúng ta cũng không biết. Nhìn từ tình hình hiện giờ của các chúa tể khác, có thể thấy bọn họ chắc chắn không phải là người sau lưng hắn. Vậy thì chỉ có là người Giới Ngoại Thiên thôi."

"Nếu là Giới Ngoại Thiên, thì có khả năng sẽ là kẻ địch của chúng ta. Điều này ngươi cần phải biết. Có muốn thừa lúc này vẫn đủ thực lực đối phó với hắn mà chiếm lấy Phù Tiên giới không? Như vậy chúng ta cũng có chỗ dựa lớn hơn trong chín đại Nguyên giới." Bắc Lý lạnh giọng nói.

Thiên Nguyên Tử nhìn Bắc Lý, cười khẽ một tiếng: "Vì sao phải đối phó với hắn? Chẳng phải hiện giờ chúng ta mới là đồng bọn hợp tác sao? Những chúa tể khác đã bắt đầu ra tay, lấy được Phù Tiên giới cũng chẳng có ý nghĩa gì. Quay về đi, xem bọn họ có thực sự động thủ không."

Thiên Nguyên Tử nói xong liền biến mất.

Đôi mắt Bắc Lý lóe ra lửa giận, hung tợn nhìn về phía Phù Tiên giới, lão hừ lạnh một tiếng rồi cũng biến mất theo.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch