Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 512: Chúa tể phẫn nộ! Bùng phát cơn giận!

Chương 512: Chúa tể phẫn nộ! Bùng phát cơn giận!

"Thanos? Thanos?"

Phương Nhuế Nhuế vô cùng kinh hãi. Những người khác cũng tỏ vẻ khiếp sợ không gì sánh được, đôi mắt trợn, hoàn toàn không dám tin cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.

"Các ngươi đang đùa ta sao?" Qua Thiên đen mặt hỏi.

Con mẹ nó, thật là khinh người quá đáng!

Vừa rồi lão còn thực sự nghiêm túc muốn nhìn xem Thanos búng tay sẽ có uy lực thế nào, xem xem trí tưởng tượng của Tu Thần phong phú đến mức nào.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cởi truồng ra cho người ta xem à?

Sáu chúa tể khác cũng nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng xấu xí.

Thanos làm sao vậy?

Dùng búng tay để tự sát?

Trong nháy mắt tiếng búng tay vang lên, găng tay Vô Cực bỗng tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc, bao trùm lên toàn thân hắn, hình thành một lồng năng lượng, sau đó lồng năng lượng trực tiếp phát nổ từ bên trong, nháy mắt tan thành mây khói.

Hiện giờ đừng nói là mấy đại chúa tể, mà ngay cả đám người Kinh Như Tuyết cũng phải bối rối.

"Thanos làm gì vậy? Sao lại tự sát?" Tôn Ngộ Không cũng bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống.

Đã nói là tới đây đánh nhau với chúa tể cơ mà? Đã nói là có chí xông vào trận địa, hữu tử vô sinh cơ mà?

Đậu má, ngươi tự sát làm cái quỷ gì?

"Ha ha ha... Ha ha ha..."

Madara rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ôm bụng phá lên cười, nước mắt như sắp trào ra.

Hắn dám khẳng định ngay cả bản thân Thanos cũng không biết về năng lực trâu bò này! Chắc chắn là đại nhân giở trò.

"Buồn cười lắm sao?" Sở Nguyệt nhìn Madara cười sắp điên đến nơi, hỏi.

Madara tiếp tục cười thở không ra hơi: "Tên Thanos ngu xuẩn này chắc chắn là không biết về chức năng thực sự của chiếc găng tay kia. Hắn bị lão đại gài, ha ha ha!"

Những người khác nghe nói thế cũng không nhịn được nhe răng cười phá lên. Tiểu Bạch và Tiểu Vũ cũng cười theo.

Bảy đại chúa tể nhìn đám người Madara cười ha hả không ngừng, sắc mặt ngày càng khó coi.

Đám kiến hôi này hình như chẳng hề e sợ họ chút nào? Hoàn toàn không để chúa tể như họ vào mắt.

Giờ phút này, họ cảm thấy địa vị chúa tể của mình bị sỉ nhục và khinh thường ghê gớm, chưa từng có người nào dám càn rỡ, kiêu ngạo trước mặt họ như lũ ranh con trước mắt này!

Không đúng, có một người, đó chính là Tu Thần.

Nhưng Tu Thần kiêu ngạo, càn quấy thì cũng thôi, dù sao hắn có tư cách và thực lực để làm điều đó. Nhưng đám kiến hôi cấp bậc Thần Vương này có tư cách gì?

"Một đám ngu xuẩn! Muốn chết thì lão phu sẽ chiều lòng các ngươi, cho các ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!" Qua Thiên nổi giận gầm lên, định ra tay.

"Đừng nóng, nếu bọn chúng đã là đồ đệ của Tu Thần thì bắt lại chưa biết chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng. Cứ từ từ giày vò là được." Phạt Ngô cười lạnh nói.

Mấy chúa tể khác nghe Phạt Ngô nói vậy cũng tỏ ý tán thành.

Tuy rằng trong lòng bọn họ rất giận dữ, nhưng dù sao đám người này cũng là đồ đệ của Tu Thần.

"Làm sao bây giờ hả sư tỷ? Bọn họ muốn nhốt chúng ta lại để đối phó với thầy!" Phương Nhuế Nhuế hoảng sợ hỏi Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết nhếch miệng cười, nhóc con này lại bắt đầu đóng kịch.

"Các ngươi tưởng rằng có thể bắt được chúng ta sao?" Nàng mỉm cười nhìn về phía Phạt Ngô, hỏi với giọng chế giễu.

Thiên Cương cười lạnh một tiếng, đáp: "Giết các ngươi chẳng cần tốn bao nhiêu sức, mà bắt các ngươi cũng chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là được. Tu Thần kiêu ngạo là bởi vì hắn có vốn liếng để làm điều đó. Nhưng đám người các ngươi cũng bắt chước hắn làm càn thì thực sự là ngu xuẩn."

Tiểu Bạch bật cười ha hả, giơ ngón giữa lên: "Ngươi trâu bò như vậy thì ngươi tới bắt ta đi!"

"Yên tâm, ta không những bắt các ngươi mà còn cho các ngươi vào luyện ngục thiêu đốt linh hồn, để các ngươi trải nghiệm xem cái gì gọi là tuyệt vọng mà không thể chết." Ánh mắt Thiên Cương lóe ra sát khí lạnh lẽo.

Đám hề này đã chọc giận lão, khiến lão ghê tởm. Cho dù đối diện với chúa tể, nhưng hành động và lời nói của bọn chúng vẫn vô cùng thách thức và ngạo mạn.

Tiểu Bạch đi đến trước mặt Thiên Cương, làm mặt quỷ với lão, lại dựng ngón giữa lên nói: "Ta bảo ngươi là đồ ngu đấy. Ngươi chính là đồ ngu! Sao nào? Đồ ngu! Bái bai đồ ngu!"

"Đồ hỗn xược!" Bị Tiểu Bạch mắng, Thiên Cương trợn tròn mắt, muốn vỗ một chưởng đến.

Nhưng giây kế tiếp, cơ thể Tiểu Bạch trực tiếp hóa thành tro bụi, thần nguyên, linh hồn, thân thể, toàn bộ đều biến mất trong nháy mắt.

"Cái gì?"

Đám chúa tể thấy tình huống đó, nhất thời đều biến sắc.

Đối phương lại có thể tự hủy thân thể, thần nguyên ngay trước mắt bọn họ?

"Rất khó tin phải không? Hi Hi, các ngươi là chúa tể cơ mà, thế mà ngay cả chúng ta cũng không bắt được!Đồ ngu! Bái bai, ta không thèm đánh nhau với các ngươi nữa!" Phương Nhuế Nhuế làm mặt quỷ với đám chúa tể.

Phạt Ngô sầm mặt lại, đôi mắt lão bắn ra một tia sáng, chớp mắt khóa chặt thần nguyên và thân thể của Phương Nhuế Nhuế.

Nhưng giây kế tiếp, cô bé vẫn biến mất.

"Khốn kiếp!" Phạt Ngô cũng vô cùng tức giận, lúc này lão không dài dòng thêm nữa, trực tiếp giam cầm tất cả những người còn lại.

Tuy đã phong ấn hoàn toàn bọn họ, nhưng vẫn vô dụng. Cứ phong ấn một người thì đối phương lại trực tiếp tan thành mây khói, không có cách nào ngăn cản.

Kinh Như Tuyết là người cuối cùng bị phong ấn. Trước khi bị phong ấn nàng lớn tiếng nói với mấy vị chúa tể: "Bảy người các ngươi cứ chờ đấy, thầy của ta nhất định sẽ tiêu diệt sạch các ngươi! Muốn giết đệ tử của miếu Thiên Thần ta ư? Đợi kiếp sau nhé!"

"Uỳnh!"

Thân thể Kinh Như Tuyết trong nháy mắt nổ tung, hóa thành bụi bay đầy trời.

Nhất thời, sắc mặt bảy đại chúa tể đen mặt, Qua Thiên và Thiên Cương nổi giận đùng đùng.

Mấy kẻ này đột nhiên xuất hiện, chính là để giễu cợt, làm xấu mặt bọn họ!

Thân là chúa tể, mà ngay cả bảy tên Thần Vương rác rưởi cũng không thể giam cầm được, để bọn chúng mắng chửi những lời khó nghe rồi tự sát thành công. Việc này làm sao mà chịu đựng nổi?

Việc gì khiến một người giận nhất.

Chính là một bầy kiến hôi bỗng nhiên chạy đến trước mặt ngươi giơ chân kêu gào, chửi bới, khinh bỉ, sau đó khi ngươi muốn dằn mặt bọn chúng để bọn chúng biết trời cao đất rộng, thì lại phát hiện không thể bắt được!

Người ta trực tiếp tự sát!

Chết rất dứt khoát, giống như vốn đã mang suy nghĩ sẽ chết, nên trước khi chết phải chọc tức ngươi đã.

Ngay cả hơi thở của bảy đại chúa tể dường như cũng mang theo lửa.

Thiên Nguyên Tử và Bắc Lý trong Bắc Lý giới cùng tỏ ra kinh ngạc.

"Đám người này là ai vậy? Đều bị tâm thần à?" Bắc Lý sửng sốt rất lâu mới phun ra một câu hỏi như vậy.

Lão sống bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ biến thái như vậy.

Thiên Nguyên Tử nhịn không được bật cười, sau đó cười lớn.

"Không hổ là đồ đệ do tên nhóc xấu xa kia dạy ra, thật là bất ngờ. Nếu cứng đối cứng với bảy đại chúa tể kia thì chẳng khác nào tự rước lấy nhục, giở chiêu nào cũng chẳng tạo ra được bất cứ thương tổn gì. Nhưng hiện giờ thì khác, con kiến hôi kêu gào lại không thể giết nó để trút giận, đây là cơn giận khiến người ta phải hộc máu." Thiên Nguyên Tử vừa cười vừa nói.

Bắc Lý bên cạnh nhìn Thiên Nguyên Tử, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng sâu trong nội tâm lão cũng hiểu được đây là biện pháp tốt nhất, nếu đổi lại là mình phỏng chừng cũng tức đến nổ phổi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch