Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 514: Mục tiêu Thiên giới! Món quà của Thiên Nguyên Tử!

Chương 514: Mục tiêu Thiên giới! Món quà của Thiên Nguyên Tử!




Tu Thần đã từng kể cho đám Phương Nhuế Nhuế nghe về chuyện tình yêu giữa Hứa Tiên và Bạch Nương Tử, hơn nữa còn từng kể cho cả lão già nghe hồi còn ở núi Thiên Tử năm đó.

Chỉ có điều Tu Thần đã sửa lại nội dung một chút.

Hứa Tiên và Bạch Nương Tử yêu nhau chân thành, nhưng lại bị Pháp Hải ngăn cản, khiến Hứa Tiên thay lòng đổi dạ yêu Pháp Hải.

Kết cục Bạch Nương Tử giận dữ, dùng yêu pháp cho nước lũ nhấn chìm Trần Đường Quan, hỏa thiêu hang Lăng Vân, cuối cùng Pháp Hải phải phong ấn Bạch Nương Tử vào trong Lôi Phong Tháp.

Pháp Hải nghe câu hỏi của Phương Nhuế Nhuế, mặt mũi bèn ngơ ngác, hoàn toàn không biết Hứa Tiên và Bạch Nương Tử là ai.

"Tên giống nhau thôi." Tu Thần nói.

Phương Nhuế Nhuế ồ lên một tiếng, sau đó bỗng cười hì hì nói: "Con vừa nghe tên này liền nghĩ ngay đến tình yêu nam nam. Lúc đó nghe thầy kể chuyện còn rất mong Pháp Hải và Hứa Tiên sẽ thành một đôi CP đấy!"

Theo Tu Thần lăn lộn đã lâu mọi người đều biết CP có nghĩa là gì.

Nụ cười của Pháp Hải chợt hơi xấu hổ, tuy hắn không biết cụ thể câu chuyện đó là gì, nhưng từ những gì Phương Nhuế Nhuế nói có thể mơ hồ tưởng tượng ra, đây chẳng phải chuyện hay ho gì.

"Được rồi, ngồi xuống cả đi." Tu Thần nói với mọi người.

Đám người vội vàng tìm vị trí của mình sau đó ngồi xuống.

"Các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện, ta đi chuẩn bị bữa tối." Mục Ngưng Sương vừa cười vừa nói.

Thường nàng sẽ tránh không tham dự vào chuyện chính sự, thứ nhất bản thân nàng chỉ là một phàm nhân không có thực lực cũng không giúp được gì, thứ hai cũng không có hứng thú. Bây giờ nàng chỉ muốn ở bên cạnh Tu Thần, chăm sóc hắn là được rồi, về phần những chuyện khác, thậm chí ngay cả thân thế của mình nàng cũng không cần biết.

"Nói cho vi sư biết, tình hình hiện giờ thế nào rồi." Tu Thần hỏi.

"Cụ thể thì chúng con không rõ lắm, chỉ là bỗng nhiên cảm nhận được toàn bộ Bắc Lý giới bị phủ một tầng sương mù, kèm theo đó là uy áp hùng mạnh ập xuống. Cho nên chúng con tập kết nhau lại." Kinh Như Tuyết suy nghĩ rồi đáp.

Dựa theo kế hoạch, bọn họ vốn còn muốn rèn luyện ở Bắc Lý giới thêm một thời gian nữa, nhưng vì việc ngoài ý muốn này mà đành phải kết thúc sớm.

"Các ngươi đã gặp sư công chưa?" Tu Thần hỏi.

Tu Thần rất muốn biết về thái độ của Thiên Nguyên Tử. Lão già này thật quỷ dị, Tu Thần không thể đoán ra được mục đích của lão rốt cuộc là gì.

Trở thành tích điểm mới soa?

Nhưng lão già rõ ràng là mượn sức mạnh của Giới Ngoại Thiên, đối phương có thể cho lão trở thành tích điểm mới ư?

Đáp án hiển nhiên là phủ định, chắc chắn chỉ đang lợi dụng lão mà thôi. Mà bản thân Thiên Nguyên Tử chắc chắn cũng biết điều này.

"Không gặp, thậm chí còn chưa từng nghe thấy." Phương Nhuế Nhuế lắc đầu đáp.

Ở Bắc Lý giới, điều mà họ nghe thấy nhiều nhất chính là chuyện về Chú Ly, bởi vì trong mắt các sinh linh ở Bắc Lý giới, hắn là chúa tể chân chính, giống với Vô Thần ở Phù Tiên giới.

"Thầy ơi, bảy đại chúa tể liên thủ phong ấn Bắc Lý giới để làm gì ạ?" Kinh Như Tuyết tò mò hỏi.

"Bởi vì muốn xem xem vi sư có ra tay hay không." Tu Thần cười đáp.

Thượng Cung Cẩn cũng giải thích: "Hiện giờ Phù Tiên giới đã là của thầy rồi. Thời gian trước Phạt Ngô, Qua Thiên, Thiên Cương và Trường Hà đã phái bốn hóa thân xuống đây, bị thầy tiêu diệt sạch. Bọn họ không tìm ra được bối cảnh và thực lực của thầy, nên nghi ngờ giữa Bắc Lý và thầy có quan hệ hợp tác. Cho nên bọn họ đối phó với Bắc Lý giới trước, sau đó là đến chỗ này."

"Lão đại, ngài đã lấy được Phù Tiên giới rồi sao?" Tiểu Bạch trợn tròn mắt hỏi.

Những người khác cũng tỏ ra vô cùng vui mừng.

Bây giờ mới được bao nhiêu thời gian chứ? Họ đi qua ngoài rèn luyện một chuyến, quay về Tu Thần đã chiếm được Phù Tiên giới rồi? Đây là tốc độ gì vậy?

"Ngươi ngốc à? Không phải hai người Vô Thần và Phù Tiên Tử vẫn còn ở đây sao?" Thượng Cung Cẩn liếc Tiểu Bạch một cái, nói.

Tiểu Bạch cười ha ha, gãi đầu nói: "Chẳng phải là do ta nhất thời không kịp phản ứng sao?"

"Cho nên sau khi bọn họ phong ấn Bắc Lý giới thì sẽ phong ấn đến Phù Tiên giới?" Kinh Như Tuyết cau mày hỏi.

Bảy đại chúa tể, những sự tồn tại mạnh nhất Nguyên giới, liên thủ lại để đối phó một người. Kinh Như Tuyết nghĩ đến cảnh tượng đó vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.

"Đúng vậy." Tu Thần gật đầu.

"Vậy có cần phải đi giúp Bắc Lý không?" Madara lên tiếng hỏi.

Tu Thần bật cười, lắc đầu đáp: "Tại sao phải giúp lão chứ? Muốn phong ấn một Nguyên giới không phải là một chuyện đơn giản như vậy, ý chí tích điểm sẽ âm thầm ngăn cản. Dù hiện giờ ý chí tích điểm không mạnh bằng lúc trước, chỉ là một pháp tắc cũ đang duy trì trật tự của chín đại Nguyên giới, nhưng cũng không phải là thứ bọn họ có thể tùy tiện chống lại. Cho nên tiến độ phong ấn của bọn họ không thể quá nhanh được, phải tốn khá nhiều thời gian."

Tích điểm chuyển thế thành Tu Thần, vậy thì ý chí lúc trước chắc chắn không còn nữa, chỉ còn lại một ít pháp tắc trật tự để duy trì sự ổn định. Tuy có thể phá bỏ, nhưng không thể dễ dàng thực hiện.

"Bọn họ đều là bản thể sao?" Sở Nguyệt hỏi.

"Đương nhiên, thân thể của hóa thân làm sao mà đủ sức chống đối lại pháp tắc chi lực của tích điểm chứ? Phải là barnt hể." Tu Thần nở nụ cười sâu xa.

"Bởi vậy, bây giờ chúng ta có thể tới Thiên giới, giúp Thượng Cung báo thù?" Ánh mắt của Kinh Như Tuyết sáng lên, lập tức hiểu ra ý đồ của Tu Thần.

Nàng hiểu Tu Thần, đại chiến chúa tể tranh đoạt Nguyên giới gì đó hắn vốn không hề để ý, nhưng hắn lại vô cùng quan tâm đến chuyện của đồ đệ mình. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để Thượng Cung Cẩn báo thù, cho nên Tu Thần nhất định sẽ cho nàng đi!

Thượng Cung Cẩn chợt nhìn về phía Tu Thần.

Nàng biết Tu Thần gọi mình về sớm cũng là để cho mình đi báo thù, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn xen vào đúng thời khắc mấu chốt này.

"Thời cơ lúc này chẳng phải là tốt nhất sao? Thiên Cương không có ở đó, chỉ cần trong nháy mắt đại trận phong tỏa Nguyên giới mở ra bị các ngươi phá rối, ít nhất trong một ngày Thiên Cương không thể nào quan tâm đến chuyện ở Thiên giới được." Tu Thần mỉm cười nói.

Đại trận phong tỏa Nguyên giới mở ra, chắc chắn phải dốc toàn lực để đối phó với pháp tắc duy trì ổn định của tích điểm. Lúc ấy cho dù Thiên Cương biết Thiên giới xảy ra đại loạn, cũng không thể rút ra quay về được ngay.

Huống hồ Thiên giới cũng không phải tờ giấy, Trường Sinh còn có thế lực ngầm do Thiên Cương bồi dưỡng ra, thực lực cũng không yếu. Chỉ cần Tu Thần không xuất hiện thì Thiên Cương sẽ không lo lắng lắm.

Nhưng nếu Tu Thần xuất hiện, chắc chắn Thiên Cương sẽ trở về. Đây không phải chuyện đùa, hắn không muốn mình rơi vào vết xe đổ của Phù Tiên Tử.

"Chúng ta cùng nhau đi sao?" Phương Nhuế Nhuế hưng phấn hỏi.

Mấy trò như đánh nhau, báo thù... là cô bé thích nhất.

Những người khác cũng tỏ vẻ mong đợi nhìn Tu Thần.

Tu Thần bật cười ha hả, gật đầu nói: "Vốn định để Thượng Cung Cẩn đi một mình, nhưng nếu các ngươi đã trở về sớm thì cùng nhau đi đi, có thể rèn luyện được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Vâng, thưa thầy!"

Mọi người đều vô cùng mừng rỡ.

"Vậy lúc nào thì xuất phát? Chúng con đi vào Thiên giới bằng cách nào? Hàng rào Nguyên giới sợ rằng không dễ phá. Bản thể của Thiên Cương rời khỏi Nguyên giới, thì nhất định lão sẽ gia cố phòng ngự." Kinh Như Tuyết nói với giọng lo lắng.

Tu Thần mỉm cười, vươn tay ra, một thanh chủy thủ hình móc câu màu lam thẫm xuất hiện trong tay hắn.

Chủ thủy móc câu vừa xuất hiện, không gian xung quanh mơ hồ hơi dao động vặn vẹo. Mọi người cảm nhận được sức mạnh xé toạc vô cùng lớn đang ẩn chứa ở trong đó.

"Đây là quà của sư công các ngươi tặng cho Thượng Cung." Tu Thần chậm rãi nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch